Phí huyện lệnh ở huyện Truy Châu, tỉnh Sơn Đông tiếp nhận một vụ án: Có một thương nhân trên đường đi buôn bán thì bị hại, vợ ông ta đã treo cổ tự vẫn.
– Phí huyện lệnh tức tốc đến ngay hiện trường xem xét. Phát hiện ra trong túi tiền ở thắt lưng thương nhân đựng rất nhiều bạc nhưng không bị ai sờ tới, ông đoán định vụ án này không phải là cướp của giết người. Phí huyện lệnh cho gọi hàng xóm xung quanh của người chồng thương nhân đến điều tra. Nhưng mọi người đều nói ông ta là người trung hậu, hiền lương, không hề có kẻ thù. Mấy ngày trôi qua mà chưa lần ra được dấu vết nào.
Nửa năm sau, vụ án vẫn chưa giải quyết được. Một hôm có mấy người vi phạm pháp luật bị bắt đến nha môn. Trong khi thẩm vấn, Phí huyện lệnh bỗng nhìn chằm chằm vào một người đàn ông đeo túi tiền bên người tên là Chu Thành. Chu Thành ngơ ngác tưởng rằng quan huyện muốn kiểm tra túi tiền của anh ta liền cởi ra dâng lên. Phí huyện lệnh nhìn nhìn rồi hỏi anh ta:
– Nhà ngươi ở đâu?
– Ở thôn Chu.
– Người thương nhân bị giết năm ngoái có phải do ngươi không?
Chu Thành nghe thấy thế biến sắc mặt nhưng vẫn đáp là không quen biết gì người này. Phí huyện lệnh lập tức giận quát:
– Người giết người ta mà còn nói là không quen biết hả? Người đâu, chuẩn bị cực hình.
Chu Thành hồn bay phách lạc, quỳ xuống van nài, quả nhiên đã khai ra sự thật.
Also Read: Anh hàng rong đấu trí với mười tên cướp
Nguyên là vợ người thương nhân rất hám hư vinh. Một lần chị ta chuẩn bị đi thăm họ hàng liền mượn người khác vàng bạc nữ trang đeo vào đỏ rực cả người, trông rõ là giàu sang. Trên đường từ nhà người họ hàng trở về liền cất đồ trang sức vào cái túi vải đựng tiền, không may bị rơi mất. Chị ta không đền được lại cũng không dám nói với chồng, lo lắng muốn chết. Hôm đó, Chu Thành may mắn nhặt được túi nữ trang này, nhìn nét chữ bên trên biết là của vợ người thương gia đánh rơi, trong lòng hết sức mừng rỡ. Từ lâu hắn đã thèm khát nhan sắc của người phụ nữ này nên hắn muốn nhân cơ hội bắt ép chị ta. Buổi tối, hắn dò la biết được người thương nhân đi vắng không trở về liền trèo tường đột nhập vào nhà người thương nhân. Trời rất nóng, vợ người thương nhân ngủ ngoài sân, hắn tiến tới giở trò chòng ghẹo. Chị ta hoảng sợ la to Chu Thành vội vàng bịt miệng chị ta lại, nói là hắn nhặt được cái túi đựng tiền và đồ trang sức. Vợ người thương nhân lúc đó không dám lên tiếng, đành phải để cho Chu Thành lả lơi hoa lá. Sau đó chị ta yêu cầu chỉ được một lần như thế chứ không có lần thứ hai. Chu Thành không chịu, nhiều lần tìm đến nhưng người thương nhân ít khi đi xa nên không thể làm gì được. Trong lúc tức giận hắn tìm cách lừa người thương gia ra ngoài rồi giết chết. Người vợ nghe tin khóc lóc thảm thiết, cảm thấy vô cùng hối hận nên đã thắt cổ tự vẫn.
Phí huyện lệnh làm sáng tỏ vụ án, xử Chu Thành tội tử hình. Mọi người không hiểu Phí huyện lệnh dựa vào đâu mà chỉ ra đích xác Chu Thành là hung thủ. Phí huyện lệnh cười đáp:
– Việc rất đơn giản, ta chỉ cần đến đâu cũng để tâm lưu ý. Lúc đầu khi khám nghiệm tử thi, ta phát hiện thấy cái túi vải đựng tiền của người thương nhân có thêu hình chữ “vạn”, mà cái túi tiền của Chu Thành cũng thêu hình giống như thế. Ta nhận thấy rõ những hình này đều do tay một người thêu. Khi ta thẩm vấn hắn, hắn trả lời qua loa chiếu lệ, thần thái không bình thường, đó chính là bằng chứng để ta xử án.