Có một huyện quan hám sắc, một lòng muốn lấy người vợ lẽ vừa lòng hợp ý, liền sai người đi tìm kiếm khắp nơi, khiến cho dân chúng bất an. Một hôm Bành Chấn Khôn tự giới thiệu mình sẽ làm mối cho quan huyện, hỏi ông ta muốn lấy người vợ như thế nào. Quan huyện liền đọc mấy câu vè:
Anh đào tiểu khẩu hạnh hạch nhãn,
Nguyệt nha mi mao thiên tiên kiểm,
Bất giảng ngật hát bất giảng xuyên
Tứ môn bất xuất thiểu nhân ngôn.
Dịch:
Miệng tựa anh đào mắt hạt nhãn
Răng ngà khuôn mặt tựa thiên nga
Chẳng nói chẳng ăn không đòi mặc
Chẳng ra khỏi cửa chẳng la cà.
Bành Chấn Khôn cười nói:
– May quá, thôn tôi có một cô gái đúng như thế này.
Đọc thêm: Bành Chấn Khôn dùng lời lẽ phá án
Lập tức bàn định ngày kết hôn.
Hôm đón dâu, tiếng pháo nổ, tiếng trống kèn thật huyên náo. Kiệu hoa vừa đến, người phụ trách nghi lễ gọi khản cổ cô dâu cũng không xuống kiệu. Quan huyện vén rèm kiệu tiến lên giật tấm vải che mặt cô dâu, bỗng thất kinh: Hoá ra là pho tượng nữ Bồ Tát được mặc quần áo cô dâu. Ông ta hết sức tức tối Bành Chấn Khôn cười nói:
– Xin mời xem, chẳng phải là cô ấy mắt hạt hạnh, mồm anh đào, răng trắng, lông mày thiên tiên, không nói chuyện ăn uống, không nói chuyện mặc, không ra khỏi cửa, ít nói chuyện gẫu sao?