Ở Khê Tây, huyện Lan Khê, tỉnh Chiết Giang có một địa chủ, đối xử với người làm công trong nhà hết sức quá quắt. Hắn chưa bao giờ cho họ ăn một bữa cơm nóng, cũng không để cho họ có chút thời gian rảnh rỗi nào, có khi còn cố ý kiếm cớ để trừ tiền công. Những người nghèo ở gần đấy không ai muốn đến làm công cho nhà hắn. Họ ngầm gọi hắn là “con quỷ độc ác”. Bế Nuỵ quyết rửa hận cho các anh em nghèo.
Có một năm, “con quỷ độc ác” lại rao tìm người làm, Bế Nuỵ nhân cơ hội này đến nhà hắn. Hắn hỏi:
– Mày muốn đến nhà tao làm công hả? Muốn bao nhiêu tiền công? mày nói trước đi.
– Thưa lão gia, tiền công ít một chút cũng không sao, có điều phải theo hai điều kiện của tôi: thứ nhất, việc nửa nhàn nửa bận, tôi không làm; thứ hai, đường trống không đi.
Tên địa chủ gật đầu đồng ý rồi lập văn tự làm bằng chứng.
Sáng hôm sau ”con quỷ độc ác” gọi Bế Nuỵ đi gánh phân lợn. Bế Nuỵ từ chối nói:
– Gánh phân lợn lúc đi đầy gánh, lúc về chẳng có gì, đó là việc nửa nhàn nửa bận, tôi không làm.
“Con quỷ độc ác” điên tiết muốn đuổi anh đi nhưng lại nghĩ đã lập văn tự rồi nên chẳng nói được gì.
Lúc này trời mãi mà không mưa, đang lúc hạn hán gay gắt, ruộng đồng rất cần nước nhưng tên địa chủ thấy Bế Nụy cứ ngồi ngó đông ngó tây, một ngày ba bữa cơm no mà không chịu đi tát nước. Hắn chịu hết nổi liền trách mắng Bế Nuỵ:
Also Read: Bế Nuỵ trả lồng gà lại cho chính chủ
– Trời hạn hán thế này, sao mày không ra ruộng tát nước?
Bế Nuỵ hùng hồn nói:
– Lão gia, tát nước ấy à, từ sáng đến tối đều đi ở đường trống, việc như thế tôi không làm cho ông đâu.
”Con quỷ độc ác” bị hố rất tức tối. Hôm đó mới canh tư, hắn đã nằm trên giường cao giọng gọi Bế Nuỵ dậy, Bế Nuỵ đến trước giường hắn, “con quỷ độc ác” mắt mũi kèm nhèm nói:
– Trước bữa ăn sáng, ngươi đi cắt rau cải, cho bò ăn cho ta.
Trước bữa ăn sáng, Bế Nuỵ cắt hết rau cải đem cho bò ăn.
”Con quỷ độc ác” trở dậy thấy thế chửi mắng ầm ĩ.
Bế Nuỵ nói:
– Lão gia, chẳng phải chính mồm ông sai tôi cắt rau cải cho bò ăn sao?
Hắn đành phải nuốt giận, nghiêm giọng nói:
– Mày còn đứng ỳ đấy làm gì? Có mau đi gánh nước, chèn chuồng lợn cho tao. Mày lười biếng ta đuổi mày đi ngay. Bế Nuỵ “dạ” một tiếng rồi đi. Anh ra bờ sông cật lực gánh nước về, hàng gánh hàng gánh đổ thẳng vào chuồng lợn. “Con quỷ độc ác” ăn sáng xong ra đôn đốc thì thấy chuồng lợn trong ngoài lênh láng nước, lợn con đều chết ngập trong nước mà Bế Nuỵ vẫn hùng hục gánh nước đổ vào. “Con quỷ độc ác” giống như một con chó điên, vừa dậm chân vừa chửi mắng, quát Bế Nuỵ mau mau cuốn xéo. Bế Nuỵ cười to nói:
– Lão gia, làm cái gì mà nổi nóng như thế? Cắt rau cải cho bò ăn, gánh nước chèn chuồng lợn đều là do ngài tự nói.
Ngài xem tôi làm việc mồ hôi đầm đìa, có lười biếng tý nào đâu.
Bế Nụy rửa được hận rồi mới cuốn gói.