Huyện Ích Đô, phủ Thanh Châu, tỉnh Sơn Đông có một người tên gọi Phạm Tiểu Sơn. Một lần anh đi buôn bán xa không ngờ người vợ trẻ trung xinh đẹp là Hạ Thị ở nhà bị người ta giết hại. Hiện trường chỉ để lại một chiếc quạt trên có câu thơ đề khoản là Vương Thịnh tặng cho Ngô Phỉ Khanh.
Vương Thịnh là ai không ai biết, nhưng Ngô Phỉ Khanh là một nhà giàu nối tiếng ở địa phương. Phạm Tiểu Sơn lập tức đem quạt đến phủ kiện Ngô Phỉ Khanh. Nha môn huyện tức tốc cho bắt Ngô Phỉ Khanh đến nhưng ông ta nói là bị oan. Không chịu nổi đòn đau tra tấn, ông ta đành phải thừa nhận tội ác. Vụ án này đã qua tay rất nhiều quan viên xét duyệt, họ đều cho rằng không có gì là không khớp.
Không lâu sau, tân tri huyện phủ Thanh Châu là Chu Thiên Lượng phúc thẩm vụ án này. Ông sinh nghi: Chứng cứ giết người của Ngô Phỉ Khanh chỉ là một chiếc quạt mà thôi, hơn nữa cái tên Vương Thịnh kia không ai được biết cả, chứng cứ rõ ràng là không đủ. Hơn nữa người phụ nữ bị hại bị giết vào mùa xuân, đêm hôm đó trời mưa lâm thâm, thời tiết rất lạnh, quạt chắc chắn là vật không dùng đến, làm gì có chuyện trong lúc làm cái việc vội vàng gấp gáp như thế mà lại còn cầm theo quạt cho nó lôi thôi? Nghĩ đến đây, ông liền với lấy cái quạt xem xét kỹ mấy câu thơ, cảm thấy rất quen, nhăn trán suy nghĩ một lúc. Bỗng ông chợt nhớ ra trước kia có một lần trú mưa ở một cửa hiệu phía nam thành, thấy trên tường có để thơ mà lại chính là bài thơ này.
Chu Thiên Lượng truyền lệnh, lập tức cho áp giải chủ cửa hiệu phía nam thành kia đến. Chu Thiên Lượng hỏi ông ta:
– Bài thơ ở chỗ cửa hiệu ngươi do ai viết, viết vào khi nào?
Chủ hiệu đáp:
– Năm ngoái có mấy tú tài người huyện Nhật Chiếu đến cửa hiệu tôi uống rượu uống say khướt, sau đó có một tú tài tên là Lý Tú đã viết bài thơ đó lên tường.
Chu Thiên Lượng lại sai người đến huyện Nhật Chiếu dẫn giải Lý Tú đến, phẫn nộ nói:
– Ngươi là một tú tài? tại sao lại giết người.
Lý Tú kinh ngạc, phủ nhận. Chu Thiên Lượng ném cái quạt trước mặt anh ta, nói:
Also Read: Cao Diên Dao dùng đòn gánh phá án
– Rõ ràng là của ngươi viết, tại sao lại viết giả tên Vương Thịnh?
Lý Tú nhìn quạt, nói:
– Thơ thì đúng là của tôi làm, nhưng chữ không phải tôi viết.
– Ngươi nhìn xem nét chữ là của ai?
– Giống như là của Vương Tá ở gần sông Nghi viết. Hôm đó anh ta cùng mấy người chúng tôi uống rượu ở phía nam thành.
Chu Thiên Lượng lập tức cho người bắt Vương Tá đến nha môn, Vương Tá khai rằng:
– Bài thơ trên quạt này là do Trương Thành, một thương nhân ở Ích Đô bảo tôi viết. Ông ta nói Vương Thịnh là anh họ anh ta.
Chu Thiên Lượng cho bắt Trương Thành đến. Chỉ qua một hồi thăng đường, hắn đã phải nhận tội.
Nguyên là, Trương Thành trộm nhìn thấy Hạ Thị rất xinh đẹp Trong lòng đã sinh ý xấu, liền làm giả chiếc quạt đề thơ tặng Ngô Phỉ Khanh, giả danh là Ngô Phỉ Khanh đến dụ dỗ Hạ Thị. Hắn dự định sau khi được việc sẽ nhận rõ tên thật, nếu không thành thì giá hoạ cho Ngô phỉ Khanh. Hắn nhảy tường vào, thấy Hạ Thị đã ngủ liền mò vào định giở trò cưỡng dâm. Nào ngờ dưới gối của Hạ thị có giấu con dao, trong lúc kinh hoảng cô ta rút dao đâm thẳng vào Trương Thành. Trương Thành đoạt được dao xong định bỏ chạy nhưng bị Hạ Thị túm lại và kêu la ầm ĩ lên. Lúc này Trương Thành vội vàng hoảng sợ liền đâm bừa Hạ Thị một nhát chết luôn. Sau đó vứt cái quạt lại rồi chuồn tội.
Ngô Phỉ Khanh vô tội được thả ra, vụ án oan ức đã được rửa sạch.