Chu Tiêu cúi xuống nhặt, những chiếc gai nhọn đã đâm vào tay, rớm máu. Thái tử liền vứt cây gậy đó xuống. Chu Nguyên Chương liền ngẩng đầu cười…
Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương phát hiện ra những sai lầm của Lý Thiện Trường, một vị có công thần, nên Chu Nguyên Chương định giết ông ta.
– Nghe thấy tin này, Thái tử Chu Tiêu rất phẫn nộ, Thái Tử rất có kinh nghiệm trợ giúp cha mình trong việc triều chính, muốn thuyết phục cha đừng nên làm như thế. Nhưng nếu ông không nghe, ông sẽ quở mắng thì làm thế nào? Chợt nghĩ đến những lời dạy bảo của mẫu hậu, nếu gặp bất cứ việc gì nên có ý kiến rõ ràng chứ đừng úp úp mở mở, do đó thái tử quyết tâm khuyên can cha mình.
Bất ngờ Chu Tiêu nhìn thấy một bức tranh treo trên tường có tên ”Phục tử”. Đó là vật kỷ niệm của vua cha. Khi trông thấy hoàng hậu vừa đi xe vừa cõng Chu Tiêu trên lưng, ông liền mời một họa sĩ đã dày công vẽ lên bức tranh này. Giờ đây mẫu thân đã qua đời, mỗi lần nhìn lên bức tranh đó như là nhìn thấy vợ mình vậy. Một khi việc khuyên ngăn không được thì bức vẽ này có thể giúp anh được phần nào. Thế là, Chu Tiêu lẳng lặng giấu bức tranh vào túi áo.
– Nghe Nói phụ hoàng muốn xử tội Lý Thiện Trường có phải không ạ? Chu Tiêu nhìn vào cha mình thận trọng hỏi.
Nếu mà giết được lão, ta mới hả giận! Chu Nguyên Chương cười như không để ý tới con trai mình đứng đó.
– Phụ hoàng giết một công thần như vậy sẽ làm tổn thương đến sức sống của đất nước, càng không có lợi cho sự yên ổn trong lòng dân. Hơn nữa tội của Lý Thiện Trường đâu có nghiêm trọng lắm. Lời nói của Chu Tiêu thật ngắn gọn, lý do đầy đủ chính đáng.
Đọc thêm: Chu Tân xử án cùng phạm nhân giả
Chu Nguyên Chương nhận thấy rằng về mặt chính trị đứa con mình còn ngờ nghệch lắm, nên phải lấy những ví dụ rõ ràng dễ hiểu để giáo dục. Ngày hôm sau, ông ta mang đến một cành táo đầy gai, rồi tiện tay vứt xuống đất và nói với con:
– Con hãy cầm lấy cây gậy đó đưa cho cha.
Chu Tiêu cúi xuống nhặt, những chiếc gai nhọn đã đâm vào tay, rớm máu. Thái tử liền vứt cây gậy đó xuống. Chu Nguyên Chương liền ngẩng đầu cười phá lên, ông nói.
– Chiếc gậy đó có rất nhiều gai, nếu con cầm được nó thì gai sẽ đâm vào tay, cuối cùng con cũng phải vứt nó đi. Nếu như con cắt hết gai trên chiếc gậy đó thì cầm sẽ dễ dàng hơn đúng không? Bây giờ con phải hiểu rằng sở dĩ ta muốn giết Lý Thiện Trường cũng chính là vì con. Ta muốn việc an dân trị quốc sau này hoàn toàn là do con điều hành!
Lúc này Chu Tiêu mới thực sự hiểu ra ý đồ của cha, Suy nghĩ một lát, Chu Tiêu nói:
– Con nghe nói trên có vị vua anh minh như vua Nghiêu và Thuấn thì ở dưới cũng có thần dân như vậy. Nếu làm vua trị vì đất nước mà quang minh chính đại thì dân chúng sẽ nề nếp trật tự, nếu không sẽ có nhiều gai mọc lên hơn nữa.
Chu Nguyên Chương đùng đùng nổi giận, ông liền cầm ghế phang vào người Chu Tiêu. Chu Tiêu biết rằng lời nói của mình đã xúc phạm đến cha, anh nhanh chóng né sang một bên, đồng thời lôi bức tranh cất trong túi ra, ném xuống trước mặt vua cha…
– Chu Nguyên Chương liền nhặt lên xem. Cảnh tượng hoàng hậu cùng với ông đang chuyển trận Nam Bắc lập tức hiện ra trước mắt, lòng ông chua xót, ông không còn trách móc đứa con trai của mình nữa.