Cửu Cân cô nương giải đố

Con gái ông Trương làm nghề đánh đai thùng là Cửu Cân cực kỳ thông minh. Một hôm, ông Trương đi làm ăn ở xa, Cửu Cân ở nhà thay cha coi sóc nhà cửa.

Hôm đó, có một ông già khoảng bảy, tám mươi tuổi đến mời ông Trương về đánh đanh thùng cho nhà ông ta. Cửu Cân nói:

– Vâng ạ. Khi nào cha cháu về, cháu sẽ bảo cha cháu đi ngay. Thưa ông, ông tên gọi là gì ạ?

Ông già đáp:

Tên ta là: một đấu rưỡi, hai đấu rưỡi, ba đấu năm thăng, bốn đấu rưỡi.

Cửu Cân nghĩ bụng: Bằng này cộng lại không phải là bằng một thạch hai đấu ư? Thế là

cô nói:

– Ồ thế ra là ông Thạch Nhị. Nhà ông ở đâu ạ?

Ông lão Thạch Nhị trả lời:

– Ở phía đông thôn Thạch Gia. Nhà ta có dấu hiệu là: phía đông kêu boong boong, phía tây vắng tanh vắng ngắt, trước cửa có hai lính coi cửa đứng hai bên đông, tây, râu mọc trên cổ, chổi cắm giữa đỉnh đầu.

Cửu Cân nói:

– À, cháu biết rồi. Phía đông nhà ông là nhà thợ rèn, phía tây là từ đường, trước cửa có hai cây cọ, có đúng không ạ?

Ông Thạch Nhị khen:

– Cô nương Cửu Cân quả thật có tài.

Nói đoạn bỏ đi

Ông Trương trở về nhà, Cửu Cân kể lại cho cha chuyện ông Thạch Nhị đến mời ông.

Ông Trương nói:

– Cái ông Thạch Nhị này, lời nói ra là như đạo sĩ núi Mao niệm thần chú. Trong ba thôn quanh đây, chỉ có làm ăn ở nhà ông ta là khó.

Cửu Cân nói:

– Cha hãy để một cái bào dài ở nhà là được. Đến nhà Thạch Nhị, giả sử có chuyện gì khó khăn, cha cứ nói là về nhà lấy bào, con sẽ giúp cha.

Đến nhà Thạch Nhị, Thạch Nhị nói với ông Trương:

Đọc thêm: Chu Tiểu Tuyền đoạt tượng quan âm

– Tôi muốn ông làm cho tôi một cái thùng buổi sáng; một cái thùng buổi trưa; một cái thùng trẻ con; một cái thùng có đáy không có nắp; một cái thùng có nắp không có đáy; một cái thùng thế này: có hai cái tai cao cao, ở giữa rỗng, một mặt nhìn về phía đông núi, còn một cái thùng thế này: ở giữa có một thanh ngang, đuôi cong lên trời, khi quay ngược lại sẽ là ”thùng bắt rồng”. Trương sư phụ, bảy loại thùng này ông có làm được không?

Ông Trương nói:

– Làm được, làm được. Có điều, tôi lại để một cái bào dài ở nhà không đem đến, tôi phải về nhà lấy đã. Ông Trương về nhà đem những lời Thạch Nhị nói lại với con gái. Cửu Cân nói:

– Thùng buổi sáng là thùng mỳ, thùng buổi trưa là thùng cơm, thùng trẻ con là cái đôn để ngồi, thùng có đáy không nắp là (…….) thùng chứa đồ, thùng có nắp không đáy là cái vung nồi, loại thứ sáu là nồi hấp cơm, loại thứ bảy là thùng gánh nước.

Ông Trương lại đến nhà Thạch Nhị, đem những lời của Cửu Cân nói lại Thạch Nhị biết là Cửu Cân giúp ông liền nói:

– Trương sư phụ, cô nương Cửu Cân nhà ông thật thông minh. Tôi không cần làm loại thùng nào cả, tôi muốn làm thông gia với ông, gả cô nương Cửu Cân cho thằng ba nhà tôi đi.

Cửu Cân về nhà Thạch Nhị ngày thứ hai thì phải xuống bếp nấu cơm. Thạch Nhị nói:

– Cửu Cân Theo quy định của họ Thạch, con dâu mới về lần đầu xuống bếp phải nấu một nồi cơm uyên ương cho bố mẹ chồng ăn. Cơm uyên ương này là nửa nồi gạo, nửa nồi nước, nửa nồi nát, nửa nồi cháy. Loại cơm này con có nấu được không? Cửu Cân biết rõ làm sao mà nấu được cơm như thế này nhưng cô vẫn đồng ý.

Cô vào bếp, lấy con dao, chặt đứt đai, vung của một cái nồi, rồi từ trong bếp đi ra kêu to:

– Cha ơi, đai nồi gãy rồi, không nấu được cơm đâu.

Thạch Nhị nói:

Đọc thêm: Kỳ Mãn Hãn thông minh trả lời đại hãn

– Thế thì thay một cái đai mới đi.

– Cha ơi, tìm đai nồi bằng tre non, bằng vầu, bằng trúc đen, bằng lôi trúc đều không dùng được, phải làm bằng trúc uyên ương cơ. Trúc uyên ương nó nửa cây màu xanh, nửa cây màu đỏ. Loại trúc này không mọc ở trên núi, không mọc ở đồng bằng mà mọc ở biển Đông cơ.

– Loại trúc này thiên hạ hiếm thấy, làm sao mà lấy được?

– Thưa cha, nếu không lấy được trúc uyên ương thì làm sao mà nấu cơm uyên ương được.

Thạch Nhị thấy tài năng của Cửu Cân còn giỏi hơn mình thì rất thích, có ý cho cô làm chủ ra đình nhưng lại e ngại con dâu cả và cô dâu thứ hai không chịu. Ông nghĩ một lúc rồi lấy một mảnh vải màu xanh, nói với ba cô con dâu:

– Mảnh vải màu xanh một trượng hai thước này của ta phải làm được bốn thứ: một cái khăn lau mồ hôi, một cái ruột tượng đựng tiền, một cái áo để mặc, một cái chăn để đắp, thiếu một cái cũng không được. Ai làm được thì để người đó làm chủ gia đình.

Chị dâu cả và chị dâu thứ hai đều không làm được. Cửu Cân nói:

– Để con thử xem.

Chưa hết một ngày, Cửu Cân đã may xong một cái áo dài. Thạch Nhị mặc vào thấy rất vừa vặn liền nói:

– Ồ, cái áo dài này may rất đẹp, còn khăn lau mồ hôi đâu?

– Người nông dân chúng ta đều dùng vạt để lau mồ hôi, cho nên con nghĩ vạt áo cũng là khăn rồi, có đúng không?

Thạch Nhị nói:

– Đúng, thế còn ruột tượng đựng tiền?

– Ruột tượng ở trong tay áo (quần áo ngày xưa thường may thêm một miếng ở trong tay áo, có thể đựng đồ được), cha xem có được không?

Thạch Nhị gật đầu lia lịa:

– Được, được? Còn chăn nữa đâu?

– Các cụ xưa nói ”Ngày làm áo tối làm chăn”, cái áo này đến đêm lại chính là chăn đấy ạ. Thạch Nhị vui mừng nói:

– Làm đúng lắm! làm đúng lắm! Cửu Cân! Con sẽ làm chủ gia đình nhé.

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận