Một ngày vào cuối đời Đông Hán, khi Hoa Đà (? – 208) mới lên bảy tuổi đến nhà một người họ Thái để học nghề. Sau khi chào làm lễ, Hoa Đà rất khuôn phép, ngồi im một chỗ để nghe lời ông thầy thuốc ấy dặn dò.
Thầy lang Thái có tay nghề cao nên người đến xin học cũng rất đông, ông chỉ muốn tiếp nhận những đứa trẻ nào có trí nhớ tốt để truyền nghề.
Thầy lang Thái chỉ vào cây dâu trước cổng nhà bảo Hoa Đà:
– Con nhìn kia, cái lá dâu mọc ở đầu cành cao nhất trên cây dâu kia, người với không tới, con bảo làm sao để hái được lá dâu?
Hoa Đà bảo:
Dạ dùng thang leo ạ!
– Nhưng nhà ta lại không có thang!
– Vậy để con leo lên hái!
– Không, ta muốn xem con có dùng cách gì khác được không? Hoa Đà tìm trong nhà được một sợi thừng, rồi buộc một hòn đá lên dầu sợi dây, sau ném hòn đá lên cành cây dâu cao nhất đó cái cành cây liền bị vít xuống, Hoa Đà chỉ với tay là có thể hái được lá dâu.
Also Read: Hàn Tín thưởng chức quan cho kẻ thù
Thầy lang Thái gật đầu và luôn mồm khen: Tốt lắm! Tốt lắm!
Một lúc sau, trong sân bỗng có hai con dê húc nhau, mấy đứa trẻ xúm lại can ra, thế nhưng chẳng làm thế nào kéo được chúng ra. Thầy lang Thái bảo Hoa Đà:
Con hãy tìm cách để hai con dê kia thôi không húc nhau nữa xem nào?
Hoa Đà đi một vòng quanh gốc dâu, cúi xuống bứt một nắm cỏ non mươn mướt xanh ngăn ngắt, rồi đưa nắm cỏ ấy đến trước mặt hai con dê. Cả hai con dê húc nhau mệt rồi, bụng lại đói cồn cào, nhìn thấy cỏ chẳng con nào nghĩ đến húc nhau nữa.
Thầy lang Thái nói với Hoa Đà:
– Con rất chịu động não, ta vui mừng nhận làm Thầy dạy con.
Về sau này, Hoa Đà đã trở thành một thầy thuốc giỏi nổi tiếng.