Năm 204 trước Công nguyên, Hàn Tín bình định đất Nguỵ xong liền cùng Trương Nhĩ soái lĩnh mấy vạn đại quân, định đi xuyên qua Tỉnh Hình của vùng núi Thái Hành (nay là vùng phía bắc tây Hà Bắc, tiếp giáp Sơn Tây Triệu Vương Yết và Thành An Quân Trần Dư liền tập hợp hai mươi vạn binh lực tại cửa ải hiểm yếu của Tỉnh Hình Quan.
Tướng triệu Quảng Quân Lý Tả Xa nói với thành An Quân Trần Dư:
Hàn Tín vừa đánh hạ đất Ngụy, sự tinh nhuệ của hắn không thể chống cự được. Thế nhưng, đường xá Tỉnh Hình Quan của chúng ta vô cùng hẹp, hai cỗ xe không thể song hành, kỵ binh không thể xếp thành hàng ngũ được. Quân Hán từ mấy trăm dặm bên ngoài kéo đến, xe lương của chúng nhất định đi phía sau bộ đội, xin ngài cấp cho tôi ba vạn kỵ binh đi đường tắt đến chặn xe chở lương. Mặt khác ngài cho đào sâu chiến hào, xây cao doanh lũy, kiên thủ trận địa, không xuất binh giao chiến. Như thế, chúng tiến lên không vào được, về sau không lui được, ta lại cho kỵ binh cắt đứt đường sau của chúng, khiến chúng không có đủ lương thực để ăn để uống, chưa đầy mười ngày, chúng ta có thể lấy được đầu Hàn Tín và Trương Nhĩ thôi. Nếu không, chúng ta sẽ trở thành tù binh của chúng đó.
Trần Dư lại nói:
– Binh lực của Hàn Tín hiện nay, ngoài miệng nói là mấy vạn, thật ra chỉ không đầy vài nghìn người mà thôi! Quân đội mỏng, yếu, vất vả bôn ba ngàn dặm, mệt mỏi vô cùng như thế mà chúng ta lại tránh không dám đánh, về sau gặp phải kẻ địch lớn mạnh thì làm thế nào? Như thế chư hầu khác sẽ cười chúng ta nhát gan, sẽ dễ dàng đến công đánh chúng ta thôi.
Lại nói Hàn Tín phái người đi dò la tình hình quân Triệu, nghe nói Trần Dư không hành sự theo kế sách của Lý Tả Xa, lúc này mới mạnh dạn tiến thẳng vào con đường hẹp dài kia. An doanh lập trại tại một nơi cách cửa khẩu Tỉnh Hình ba mươi dặm. Giữa đêm phát lệnh đột kích chọn ra hai nghìn khinh kỵ, cho mỗi người đeo một lá cờ Hán màu đỏ, từ con đường gần nhất men theo đường núi lặng lẽ hành quân đến gần trại quân Triệu. Trước lúc đi, Hàn Tín nói với họ:
Also Read: Kế bí mật qua trần thương của Hàn Tín
– Quân Triệu thấy quân ta thua chạy, nhất định sẽ dốc ổ xuất binh truy kích quân ta, đến lúc đó các ngươi nhanh chóng xông vào trại Triệu, nhổ cờ của chúng đi, thay bằng cờ của chúng ta.
Tiếp đó Hàn Tín phái một vạn người làm tiền phong, ra khỏi doanh trại, mặt hướng về quân Triệu, lưng hướng về nước sông? xếp thành thế trận. Quân Triệu thấy thế đều cười giễu quân Hán ngu xuẩn. Sau khi trời sáng, Hàn Tín dẫn một bộ phận quân đội tiến vào con đường hẹp của cửa khẩu Tỉnh Hình. Quả nhiên quân Triệu xuất toàn bộ quân lính nghênh đánh. Hai bên giao chiến rất lâu, quân Hán giả bộ thua chạy, quân Triệu dốc toàn bực truy kích, rời rất xa doanh trại. Trước đó Hàn Tín đã phái hai nghìn khinh ky mai phục sẵn ở gần trại quân Triệu, lúc này thừa cơ xông vào trại, nhổ hết cờ của nước Triệu đi, thay hai nghìn lá cờ của quân Hán lên.
Lại nói Hàn Tín, Trương Nhĩ dẫn quân lui vào thế trận bốn thuỷ, vì ở đó không có đường lui nên ai nấy liều mạng chiến đấu, trong chốc lát quân Triệu không thể giành được thắng lợi. Đánh một trận giằng eo xong, quân Triệu muốn thu binh về trại nhưng quay đầu nhìn lại thì thấy trong trại toàn là cờ đỏ của quân. Hán họ vô cùng khiếp sợ và hoang mang, tưởng rằng quân Hán đã bắt được Triệu Vương và các tướng lĩnh của họ. Quân Hán thấy thế trận quân Triệu đại loạn, nhân cơ hội đánh giáp hai phía lại đại phá quân Triệu, giết chết Trần Dư, bắt sống Triệu Vương Yết và Lý Tả Xa.
Sau cuộc chiến, có người hỏi Hàn Tín:
– Trong binh pháp nói, khi tác chiến phải quay lưng vào núi hướng mặt ra nước, nhưng tướng quân lại bày trận quay lưng vào nước, làm ngược theo đạo lý, đó là chiến thuật gì?
Hàn Tín nói:
Trong binh thư nói, “cần phải đạt quân đội vào tình cảnh nguy hiểm, binh sĩ mới anh dũng chiến đấu được, sau đó có thể giành được thắng lợi ở nơi tuyệt nhiên không tìm thấy đường sống”. Nếu bố trí những tưởng sĩ thường ngày chưa hề được ta huấn luyện này vào một nơi có thể tháo thân được, họ sẽ đều tháo chạy hết, làm sao còn có thể sử dụng họ tác chiến đánh địch được nữa?
Chư tướng đều vô cùng khâm phục nói;
– Quả là chúng tôi không thể ngờ!