Tên thầy cúng kia đành phải cắn răng cõng Khâu Mông leo lên núi. Khâu Mông cố ý kẹp chặt chân vào cổ khiến hắn thở không ra hơi. Đầu gối và bàn tay hắn…
– Câu chuyện xảy ra vào những năm đầu đời Minh. Một hôm, có một thầy cúng, được một nhà giàu ở một thôn nhỏ ở phía Nam tỉnh Phúc Kiến mời về nhà.
Hắn giả thần giả thánh, nói mình là con vật để cưỡi của Trương Thiên Sư, tức thần hổ, đến đây giúp bà con cầu phúc trừ hoạ. Dân trong thôn ngu muội nên rất tin tưởng, đều đến xin ông ta vẽ bùa niệm chú, trừ khử quỉ đói, ma bệnh. Chẳng mấy chốc đã làm cả thôn nhỏ rối loạn lên. Trong thành có mặt tú tài tên gọi Khâu Mông, sau khi biết được việc này cũng đóng giả làm thầy cúng đến thôn đó.
– Vừa đến đã ca ngợi ”Hổ vương gia” hết sức linh nghiệm, “Hổ vương gia” vui mừng như gặp được bạn cũ, rất thân thiết với Khâu Mông.
Lát sau, ”Hổ vương gia” hỏi Khâu Mông bình thường là hiện thân của thần nào, Khâu Mông đáp luôn:
– Ta chính là Trương Thiên Sư đây.
”Hổ vương gia” thất kinh: ”Cái gì? Mình chỉ làm con súc vật để cưỡi của đối phương sao?” Trước mặt dân trong thôn buộc phải làm bộ dạng ”thần hổ”, dập đầu thăm hỏi Khâu Mông.
– Khâu Mông nói:
Lần này ta đến đây để bắt yêu quái. Hổ tướng quân… Tên thầy cúng kia ngoan ngoãn đáp:
– Có!
Khâu Mông đè dúi hắn xuống đất, một chân đặt lên “lưng hổ”, huơ huơ thanh kiếm nói:
– Yêu quái đang chạy trốn! Hừ! Thần hổ nghe lệnh đây. Thiên Sư muốn truy đuổi yêu quái ngay.
“Thần hổ” đành phải nghe theo lời ”Trương Thiên Sư”, ông chỉ về đâu phải cõng ông bò về phía ấy.
– Đến trước một ngọn núi, Khâu Mông lệnh cho ”thần hổ” trèo lên. Tên thầy cúng kia đành phải cắn răng cõng Khâu Mông leo lên núi. Khâu Mông cố ý kẹp chặt chân vào cổ khiến hắn thở không ra hơi. Đầu gối và bàn tay hắn bị đá cọ chảy máu, đau tới mức hắn nhe răng há miệng, chẳng có chút uy hổ nào, mà giống một con rùa lớn, chậm chạp nhích từng bước một.
Đọc thêm: Khâu Mông đốt pháo huỷ vườn mía
Trèo lên đến đỉnh núi, mồ hôi toát đầy người, mặt mũi trắng bệch, hắn ngồi trên một tảng đá to không nhúc nhích được nữa.
– Khâu Mông vẫn không tha cho hắn, chỉ kiếm vào một khoảnh đất nói:
Yêu quái đã chui vào chỗ đất này, thần hổ, đào mau! Tên thầy cúng không dám trái lời, nhảy bịch xuống đất, dùng tay bới đất, các ngón tay chảy máu đầm đìa mới đào được một cái hố. Nhưng thật là lạ, bên trong đó lại có bốn con chuột chết. Khâu Mông làm ra vẻ nghiêm trọng, nói:
– Mấy con yêu quái này hoá ra chuột tinh, bây giờ đã chết rồi, thần hổ, ngươi ăn thịt chúng cho ta.
Hả? – Thầy cúng nhìn con chuột chết, trong lòng chỉ muốn nôn, hắn khẩn khoản:
– Chủ nhân, cái này xin miễn cho
Khâu Mông mặt lạnh như tiền:
– Hừ? Đồ súc sinh nhà ngươi lại dám cãi lệnh bản thiên sư. Nhớ những ngày đầu, bản thiên sư lệnh cho người ăn rắn độc hàng nghìn năm ngươi cũng nghe theo. Hôm nay có con yêu ma nho nhỏ, ngươi sợ cái gì? Có nuốt mau đi không?
Tên thầy cúng dập đầu lia lịa:
– Tôi quả thật không phải là hiện thân của thần hổ. Tôi chỉ giả mạo là ”Hổ vương gia” đến lừa tiền của thôi.
Khâu Mông lúc này mới hạ bảo kiếm xuống nói:
– Các vị, tôi cũng chẳng phải là ”Trương thiên sứ” đâu. Bốn con chuột chết này là do tôi đã chôn ở đây từ trước. Hàng ngàn năm nay, luôn luôn có kẻ đóng giả thần thánh, làm hại không ít người rồi, các vị nên cảnh giác. Các thiện nam tín nữ xung quanh đều ngớ ra.