Tần Vương thấy Lạn Tương Như giơ cao chiếc chậu sành, nếu hắn đập thật thì đầu mình có lẽ cũng không toàn vẹn…
Nước Tần không lấy được ”ngọc Hoà Thị” của nước Triệu nên vẫn ôm mối hận trong lòng. Ít lâu sau, nước Tần sang xâm lược nước Triệu, đoạt mất Thạch Thành. Năm sau, lại đi đánh nước Triệu, giết chết hai vạn người.
– Năm 279 trước Công nguyên, Tần Chiêu Tương Vương mời Triệu Huệ Văn Vương tới Thằng Trì ở phía Nam Tây Hà để liên kết đồng minh. Triệu Vương không dám đi. Đại tướng quân Liêm Pha và thượng đại phu Lạn Tương Như đều cho rằng, nếu không đi chỉ sẽ tỏ ra rằng nước Triệu thế yếu, vua nhát gan, để cho nước Tần xem thường. Triệu Vương đành phải đánh liều, sai Lạn Tương Như tháp tùng đi.
Liêm Pha dẫn đại đội binh mã tiễn Triệu Vương đến biên giới. Lúc bái biết, Liêm Pha nói với Triệu Vương:
– Đại vương, lần này đại vương sang nước Tần, lộ trình đi về cộng thêm thời gian gặp gỡ, nhiều nhất cũng không quá ba mươi ngày. Nếu quá ba mươi ngày mà đại vương vẫn chưa về xin hãy đồng ý lập Thái tử làm quốc vương để cho nước Tần hết hy vọng, không thể ức hiếp đại vương được.
Triệu Vương gật đầu nói:
– Được, chuyện Thái tử và quốc sự đều phó thác nơi đại tướng quân.
Đến ngày hẹn gặp, Triệu Vương và Tần Vương tương kiến ở Thằng Trì. Trong tiệc, Tần Vương uống mấy chén rượu xong liền mượn hứng rượu nói:
– Nghe nói Triệu Vương yêu thích âm nhạc, xin hãy tấu một khúc đàn sắt đi.
Triệu Vương không dám chối từ, đỏ mặt đàn một khúc. Tần Vương liếc mắt khe khẽ gật đầu với sử quan bên cạnh, sử quan hiểu ý bèn tiến lên ghi việc này lại, còn đọc lên rằng:
– ”Ngày… tháng… năm…, Tần Vương và Triệu Vương gặp nhau tại Thằng Trì, Triệu Vương đàn sắt cho Tần Vương nghe”.
Đọc thêm: Kế vây nguỵ cứu triệu của Tôn Tẫn
Lạn Tương Như biết đây là Tần Vương có ý làm nhục Triệu Vương, coi ông như hạ thần, lại còn ghi nỗi sỉ nhục này vào sách sử khiến nước Triệu mất mặt. Ông suy nghĩ giây lát rồi cầm cái chậu sành lên, bước đến trước mặt Tần Vương, nói:
– Triệu Vương cũng nghe nói Tần Vương rất giỏi diễn tấu âm nhạc của quý quốc, nay tôi bưng chiếc chậu sành này lên cho đại vương, xin đại vương diễn tấu một đoạn.
Tần Vương nghe thế, vô cùng tức giận! Ông ngẩng cao đầu, không thèm để ý đến Lạn Tương Như. Lạn Tương Như đứng dậy, nghiêm giọng nói:
– Nước Tần tuy hùng mạnh, nhưng ở cái chỗ chưa đầy năm bước chân này, tôi có thể vấy ướt máu của tôi lên người đại vương đó!
Tần Vương thấy Lạn Tương Như giơ cao chiếc chậu sành, nếu hắn đập thật thì đầu mình có lẽ cũng không toàn vẹn. Thị vệ hai bên lúc này tên nào tên nấy tròn mắt há mồn sợ hãi, không biết nên làm thế nào. Tần Vương không muốn bị thiệt hại ngay trước mắt, đành phải dùng đũa gõ nhè nhẹ vào cái chậu sành một lát. Lúc này Lạn Tương Như mới quay lại bảo sử quan nước Triệu cũng chép sự việc này lại:
– “ngày… tháng… năm…, Triệu Vương và Tần Vương gặp nhau ở Thằng Trì, Tần Vương gõ chậu sành cho Triệu Vương nghe.”.
Quần thần nước Tần rất không chịu phục, kêu lên:
Nước Triệu hãy đem mười năm toà thành làm dễ vật dâng lên Tần Vương Lạn Tương Như cũng không hề chịu kém, kêu lên:
– Nước Tần hãy cắt nhượng đô thành Hàm Dương, biểu thị sự tôn kính đối với Triệu Vương!
Lúc này, Tần Vương được mật báo, nói rằng đại quân nước Triệu đã đóng đồn ở gần đó, ông không dám manh động liền quát dẹp thủ hạ, lại mời Lạn Tương Như ngồi xuống. Sau khi không khí dịu lại, hai bên đã ký kết điều ước không xâm phạm lẫn nhau.