Ngự sử đi ngày đi đêm thẳng tới tri châu. Đến nơi, ngự sử bèn cho tuỳ tùng đi tìm đến ở một quán dịch mà ít ai chú ý đến…
Một hôm, Đường Cao Tổ Lý Uyên đang phê duyệt sớ tấu, chợt thấy có một tờ mật báo, rằng thứ sử tri châu Lý Tĩnh đang có mưu đồ làm phản, kể ra những điều tội trạng rõ ràng.
– Đường Cao Tổ nửa tin nửa ngờ bởi xưa nay vẫn luôn luôn coi Lý Tĩnh là người thân tín, vả lại công trạng của Lý Tĩnh hiển hách thế, lòng dạ một mực trung thành như thế, sao bỗng nhiên có thể mưu phản cho được? Đường Cao Tổ nghĩ tới nghe lui, thấy rất đáng ngờ, bèn cử một vị ngự sử có tài năng đến tận nơi thẩm tra vụ án này.
Quan ngự sử cũng cảm thấy kinh ngạc, bình thường, ông là người theo dõi mọi động thái của các quan chức quan trọng, xưa nay chưa hề phát hiện thấy một mảy may vết tích gì chứng tỏ Lý Tĩnh có mưu đồ làm phản, ngược lại, còn luôn cho rằng Lý Tĩnh là một trong những trung thần của triều đình. Lúc sắp ra đi, ngự sử đã với Đường Cao tổ xin cho viên quan đã tố giác Lý Tĩnh cùng đi, nhằm có người làm chứng cho sự việc. Đường Cao tổ chuẩn tấu.
– Ngự sử đi ngày đi đêm thẳng tới tri châu. Đến nơi, ngự sử bèn cho tuỳ tùng đi tìm đến ở một quán dịch mà ít ai chú ý đến. Hôm sau trời vừa sáng, ngự sử hốt hoảng từ trong phòng lao ra, kêu rằng đơn tố giác bị kẻ nào lấy mất, biết ăn nói làm sao bây giờ? Mọi người đều há hốc mồm ra vì ngạc nhiên và lo ngại. Bị mất hồ sơ vụ án mà nhà vua tận tay trao cho, hậu quả sẽ không biết thế nào mà lường được. Ngự sử nổi nóng đùng đùng, ra lệnh cho trói cổ tên phu gánh đồ và viên quan coi giữ giấy tờ lại. Hai con người đáng thương ấy nét mặt như chàm đổ, lăn lộn than khóc kêu oan.
Ngự sử xét hỏi một hồi lâu, không có kết quả gì, trở về phòng mình, gọi viên quan đã tố giác Lý Tĩnh vào nói:
Đọc thêm: Lý Tố cho ngan ngỗng tham chiến
– Bản quan sơ ý, đã để mất thư tố giác của ông, như thế chẳng những không xử được vụ án này, mà ta cũng chẳng biết về tâu lại với hoàng thượng thế nào? Phiền ông hãy viết lại cho ta bản khác nhé!
Viên quan ấy tỏ ý ngại ngần, nhưng lại sợ oai ngự sử, bèn viết lại thư tố giác.
– Ngự sử nhận được lá thư viết lại, mặt bỗng đổi sắc, quát lên:
Tên chó má to gan lớn mật kia, dám vu khống cho Lý đại nhân. Quân bay đâu, trói nó lại cho ta!
– Viên quan kia run bắn lên như cầy sấy, nhưng vẫn gân cổ cãi:
Tôi có tội tình gì, xin đại nhân thử nói ra xem nào?
– Ngự sử cười vang bảo:
Mi tưởng mi tài giỏi che được mắt ta sao? Hai bức thư của người viết ra có nhiều chỗ không giống nhau. Rõ ràng là người bịa đặt!
– Viên quan kia không nói được gì. Sau này qua xét hỏi, đúng là hắn đã vu khống.