Tôi là con gái nhà lành, bị tên này bắt đi, cho nên mới đến chỗ này? Ai bảo là không có thần phật xui khiến. Bọn cướp cho rằng nàng nói thực…
Cuối đời nhà Lương thời Nam Triều, đô quân vụ Tương Châu Chu Cảnh Ôn chuyển đến làm quan ở Từ Châu, nhưng vẫn giữ chức đô quân vụ. Ông có một người hầu, có sức khỏe và gan dạ hơn người. Anh ta ỷ mình võ nghệ xuất chúng, thường một mình mang theo vợ cưỡi la đi đường.
– Có một lần, hai vợ chồng anh đang cưỡi la đi giữa vùng đầm lầy, hai bên đường lau lách mọc lút đầu người, không nhìn thấy bóng làng mạc ở đâu, vốn là nơi bọn trộm cướp thường qua lại.
Người vợ khuyên chồng mau mau rời khỏi nơi này, không ngờ người đáp lại:
– Hôm nay chính ta lại nhằm đến nơi này, tại sao vừa mới chợt đến nơi lại quay về? Vùng này mấy năm nay thường có anh hùng hào kiệt ẩn náu ở đây, tiếc rằng đến lúc này chẳng có ai có gan ra đây đón tiếp ta.
Nói xong, người chồng cười vang, tiếng cười vang mãi lan xa trên đồng trống.
– Bỗng nhiên, một loạt tiếng ”loạt soạt” vang lên, từ lùm cỏ ở xung quanh, năm sáu tên cướp nhảy ra, trong đó một tên ở phía sau ôm chặt lấy người hầu, hai người ôm chặt lấy nhau vật lộn, cuối cùng do ít không thắng nổi nhiều, người hầu bị bọn cướp dằn ngã ra đất. Bọn cướp rút dao ra cắt đứt cổ họng người hầu, rồi lột hết tiền của trên người anh ta rồi vây chặt lấy người vợ.
Đọc thêm: Lý Sùng nghe tiếng khóc đoán con
Vợ người hầu chẳng những không hề tỏ ra lo sợ, mà lại mừng rỡ khoa chân múa tay lên, miệng thì reo lên:
– Các vị hảo hán đánh hay lắm, các vị đã giúp tôi rửa được mối nhục. Tôi là con gái nhà lành, bị tên này bắt đi, cho nên mới đến chỗ này? Ai bảo là không có thần phật xui khiến.
Bọn cướp cho rằng nàng nói thực, nên không giết nàng, chúng nhặt nhạnh đồ đạc và hai con la, rồi mang theo nàng đi về hướng nam. Đi mãi đi mãi, chúng đã đến biên giới phía bắc của đất Bắc, ngồi xuống một chỗ ngoài rìa làng nghỉ ngơi.
– Người con gái đó liền đi vào trong làng, bọn cướp tưởng rằng nàng đi kiếm đồ ăn nước uống, cho nên không hề ngăn cản. Nào ngờ trong làng này vốn có một cánh quân đóng sẵn ở đây, người dẫn đầu ngủ ngay ở ngôi đình giữa làng. Người đàn bà ấy đến thẳng đình làng khóc lăn ra đất, kể lể với người ấy về nỗi chồng mình bị giết hại thế nào.
Nghe xong những lời kể lể của người đàn bà ấy, vị thủ lĩnh liền lập mưu ra ngoài làng mời mấy tên cướp kia vào trong đình rồi hô quân trói lại.
– Vị thủ lĩnh đó áp giải bọn cướp đến Bắc Thành, chém đầu bêu ở chợ, phơi thây ngoài đường phố.