Ngày xưa, ở Tân Cương có một người nông dân dân tộc Duy Ô Nhĩ sống trong một ngôi làng xa xôi hẻo lánh. Anh ta chỉ có một mảnh đất nhỏ nên cuộc sống rất nghèo khổ.
Năm nọ anh trồng một loại dưa bở nhỏ mà chỉ 60 ngày là chín. Qua quá trình chăm bón vất vả, dưa của anh đã được thu hoạch. Ngoài chợ lại chưa có ai bán loại dưa như thế. Anh nông dân nghe nói quốc vương rất thích ăn dưa bở thế là bèn địu một sọt đem vào cung hiến vua.
– Sớm thế này mà đã có loại dưa bở này ư? – Nhà vua chọn một quả và nếm cảm thấy ngon hơn tất cả các đồ ăn khác nên rất vui và thưởng cho người nông dân một bát vàng.
Sau khi người nông dân kia đi khỏi cung điện, một viên đại thần liền tâu với quốc vương:
– Muôn tâu bệ hạ, một ít dưa bở không đáng thưởng nhiều đến như thế, sao bệ hạ lại cho anh ta nhiều vàng thế ạ?
Lúc này quốc vương mới cảm thấy hơi hối hận:
– Đành rằng thế nhưng không thể đòi vàng về được.
Viên đại thần đáp:
– Thần đã có cách lấy vàng của anh ta về.
Vị đại thần vẫn mặc nguyên triều phục, nhảy lên một con tuấn mã, chẳng bao lâu thì đuổi kịp người nông dân kia.
– Này đứng lại! – Vị đại thần vụt mạnh một roi lên lưng anh nông dân làm cho quần áo của anh ta rách bươm cả ra.
Người nông dân quay người lại, cả giận nói:
– Ông dựa vào đâu mà đánh người vô cớ?
– Ta dựa vào việc nhà ngươi cầm không của nhà vua một bát vàng.
– Sao lại lấy không? Tôi đã mất một sọt dưa bở.
Tên đại quan cười nhạt:
Also Read: Nhị Thọt răn đe lão hoà thượng
– Hoá ra nhà ngươi cũng thông minh đấy chứ. Thôi được. Ta hỏi nhà ngươi một câu, nếu ngươi trả lời được thì đem vàng về còn nếu không trả lời được thì để vàng lại rồi cút đi.
– Được, ông hỏi đi – Người nông dân đáp.
– Bây giờ, ngay lúc này đây Chúa đang làm gì?
– Câu hỏi này rất khó. – Người nông dân đáp và nhắm mắt lại suy nghĩ rồi nói lảng:
– Ngài đã nói đến Chúa thì nên biểu thị sự tôn kính vô cùng đối với Chúa. Tất cả các quy định từ xưa đến nay đều theo ý Chúa mà làm, ngài bảo có đúng không?
– Đúng, nhưng nhà ngươi lạc đề quá xa rồi đấy, mau trả lời câu hỏi của ta đi chứ! – Vị đại thần giục.
– Nề nếp từ xưa đến nay là: người ra câu hỏi là người dưới, người trả lời câu hỏi là người trên. Đã như thế thì chúng ta nên tạm thời trao đổi địa vị một lát rồi tôi sẽ trả lời câu hỏi của ngài. Vị đại thần nghĩ: dù thế nào đi nữa thì ngươi cũng không bao giờ trả lời được, dù nhà ngươi nói gì ta đều có thể bảo “không đúng”. Nghĩ vậy, ông ta bèn thuận theo yêu cầu của người nông dân.
Người nông dân mặc cái áo triều phục bằng gấm của viên đại thần vào, tay cầm roi ngựa, cưỡi lên con tuấn mã rồi nói:
– Được rồi, bây giờ ông hỏi đi.
– Bây giờ, ngay lúc này đây, Chúa đang làm gì?
Mắt người nông dân lấp lánh ánh sáng lạ kỳ, anh ta uy nghiêm nói:
– Lúc này Chúa đang làm một việc từ trước đến nay chưa hề có là Chúa để cho một vị đại thần làm một người nghèo, người nghèo làm đại thần, để cho người cưỡi ngựa đi bộ còn người đi bộ cưỡi ngựa một cách vô điều kiện. Lại còn để cho ta – người bị người đánh, đánh trả lại ngươi một trăm bảy mươi mốt roi.
Người nông dân nói xong nhằm vào vị đại thần mà ra roi.