Ông khách uống chè xử vụ tiền bạc ở quán rượu

Giang Nam có một thị trấn nhỏ rất sầm uất, ở đầu cầu thị trấn có một quán rượu tập trung khách tứ phương.

– Một hôm, khi ông chủ quán rượu đang thu dọn bát đũa bỗng phát hiện ở thanh gỗ ngang dưới một cái bàn ăn có một cái túi rộng khoảng ba tấc dài khoảng sáu tấc, trong túi có hai đồng bạc trắng, mấy chục đồng tiền đồng. Ông chủ quán liền cất chiếc túi đi đợi chủ nhân của nó quay lại lấy.

Một lát sau, có một người khách còn trẻ đi vào quán nói với ông chủ.

– Tôi để quên một cái túi ở quán các ông.

Chủ quán liền đem túi tiền trả lại cho anh ta. Người khách bỗng kêu to:

– Trước trong túi này có bốn mươi đồng bạc trắng, hai trăm đồng tiền đồng, sao bây giờ chỉ còn có mấy đồng thế này?

Chủ quán rượu nói:

– Lúc tôi nhặt được túi chỉ có mấy đồng thế thôi.

Người khách giữ ông chủ lại nói:

– Không đúng! Chính xác là ông giấu bớt đi rồi.

Lúc đó, có nhiều người xúm lại hỏi han. Trong đó có một ông khách uống chè sau khi hỏi rõ sự tình liền bảo ông chủ quán đặt chiếc túi lên thanh ngang như cũ, hai đầu của chiếc túi trĩu xuống. Ông khách uống chè hỏi người thanh niên:

Đọc thêm: Nguyên tắc ngũ thính của Đào Liên Tuyền

– Vừa rồi chiếc túi của anh có phải vắt như thế này  không?

Đúng như thế.

Ông khách uống chè quay lại hỏi ông chủ quán:

– Ông mở quán đón khách là phải phục dịch mọi người, khách có để quên đồ trong quán ông phải trả lại không thiếu thứ gì mới nên. Hôm nay, người khách này để quên bốn mươi đồng bạc trắng ở trong quán ông, tại sao ông lại nuốt của anh ta ba tám đồng? Anh ta quên hơn hai trăm đồng tiền đồng, tại sao ông nuốt của anh ta hai trăm đồng?

Ông chủ quán rượu kêu lớn:

– Trời ơi, thật là oan cho người tốt! Tiền, đúng là tôi không đụng đến một xu.

Ông khách uống chè nói:

– Được rồi, ông không phải kêu oan. Cũng may tôi có đem tiền theo đây, tôi trả lại anh cho thanh niên này thay ông cũng được.

Nói đoạn, móc trong túi tiền của mình ra ba tám đồng bạc trắng, hai trăm đồng tiền đồng, bỏ vào tròng chiếc túi của người bị mất. Chiếc túi lập tức được nhét căng phồng lên, tiền đầy đến miệng, không thề nhét thêm được nữa.

Người thanh niên cười thầm, giật lấy chiếc túi toan bỏ đi.

Ông khách uống chè gọi anh ta lại:

– Này, anh khoan đã. Anh vắt cái túi lên cái cái thanh ngang bàn cho mọi người xem đã rồi hẵng đi.

Thế là người thanh niên đặt chiếc túi lên thanh gỗ ngang của chiếc bàn dưới con mắt chứng kiến của mọi người. Lúc này hai đầu của chiếc túi không trĩu xuống nữa mà dường như sắp rơi xuống.

Ông khách nói với mọi người:

– Mời các vị xem, các vị có thể vắt chiếc túi như thế này được không?

Không thể được – mọi người nói.

– Người thanh niên lắp bắp nói không nên lời. Ông khách nói với hắn:

Nếu như trong túi anh có nhiều bạc trắng và tiền đồng như thế, lại có thể vắt trên thanh ngang của cái bàn thì nhất định phải là cái túi lớn. Mà cái túi này rất nhỏ, vừa rồi mọi người đều nhìn rõ, nhét nhiều tiền như thế nó đã sắp sửa rơi xuống, chắc chắn không thể vắt trên thanh ngang cái bàn, cho nên cái túi không phải là của anh. Nếu đúng anh mất túi có lẽ là mất ở chỗ khác. Cái túi này xin giao lại cho ông chủ quán rượu để ông ấy giữ.

– Nói đoạn móc số tiền mình vừa bỏ vào trong túi ra rồi trả chiếc túi lại cho ông chủ quán.

Mọi người đều hết lời tán tụng. Người thanh niên kia mặt mũi đỏ bừng, vội vàng tháo chạy khỏi quán.

5/5 - (6 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận