Phùng Toản loạn trống canh đuổi đạo tặc

Phùng Toản đứng trên thành thấy vậy, liền hạ lệnh cho quân lính ra khỏi thành truy kích bọn giặc. Rất nhanh chóng đã tóm được hơn một…

– Đầu đời Bắc Tống, Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn thống nhất thiên hạ. Vùng đất Kiếm Các, Tứ Xuyên mới được bình định không lâu, những binh lính lưu vong, đào ngũ ở các nơi trong chiến tranh đã trở thành kẻ trộm cướp. Bọn chúng hoặc tụ tập hoặc riêng lẻ đi khắp nơi phá nhà cướp của khiến cho nhân dân không thể an cư lạc nghiệp được. Triều đình liền phái Phùng Toản đến làm tri phủ Tử Châu (Kiếm Các thuộc quyền quản lý của Tử Châu).

Phùng Toản đến Tử Châu nhậm chức chưa được mấy ngày thì ở Tứ Xuyên có một sĩ quan phiêu bạt tên gọi Thượng Quan Giảng dẫn đầu ba nghìn lính đào ngũ, cưỡng bức thêm mấy vạn người dân, lợi dụng đêm khuya, rầm rầm rộ rộ tiến công thành Tử Châu.

– Phùng Toản nhận được tin cấp báo vội leo ngay lên tường thành quan sát. Nghe thấy dưới chân thành những tiếng hò la ầm ĩông nói với thuộc hạ:

Các ngươi không phải lo ngại, bọn trộm cướp này không dám xuất quân vào ban ngày, chỉ nhân đêm tối mò đến cướp bóc. Nhìn chúng lo lắng, phấp phỏng thế kia chắc chỉ là đám quân ô hợp nếu ta cho tinh binh ra nghênh chiến chắc chắn bọn chúng sẽ tháo chạy tan tác ngay. Có điều hiện giờ trong thành chỉ có ba trăm binh mã, vả lại trong đêm tối khó mà chỉnh đốn đội ngũ và dàn quân bày trận. Các ngươi phải giữ bình tĩnh, quyết không được hoang mang, đợi đến khi trời sáng, bọn giặc này tất không đánh mà tan.

– Nói xong ông liền bố trí, sắp xếp các lực lượng bảo vệ thành. Đầu tiên là cho hai trăm binh mã lần lượt đến trấn giữ ở bốn cửa thành đông, nam, tây, bắc, lại phái các binh lính thân thể lực lưỡng, thông minh nhanh nhẹn tổ chức thành đội tuần tra trên tường thành theo dõi nghiêm mật tình hình địch, hễ có động tĩnh lập tức phải gõ chiêng thông báo để điều động viện binh đến cứu nguy. Cuối cùng ông bí mật ra lệnh cho người cầm canh cứ nửa tiếng đồng hồ lại đánh thành một tiếng.

Đọc thêm: Phạm Thuần Nhược đề phòng trộm đào mộ

Thế là người cầm canh cứ liên tiếp đánh trống canh, lúc canh ba nửa đêm liền đánh thành tiếng canh năm lúc trời gần sáng, tiếng trống vọng ra bên ngoài thành. Bọn đạo tặc vốn định đến để cướp bóc, vừa không có ý chí chiến đấu vừa không có đội ngũ dàn trận, hơn nữa cũng không biết trong thành thật sự có bao nhiêu binh lính, bây giờ lại nghe tiếng trống canh tưởng là trời sáp sáng, có lẽ quân triều đình sẽ tiến công ra ngoài thành, tên nào tên nấy hoảng sợ tim đập chân run. Đúng lúc đó, không biết ai kêu lên:

– Trời sắp sáng rồi, quan triều đình sắp xông ra rồi đấy.

Lời nói vừa dứt, mấy vạn người rối loạn hết cả lên, ào ào tháo chạy như nước triều rút. Thượng Quan Giảng không dẹp yên được cũng đành phải dẫn mấy tên cận vệ tháo chạy. Lúc này bọn đạo tặc giẫm đạp lên nhau, tan tác tán loạn. Phùng Toản đứng trên thành thấy vậy, liền hạ lệnh cho quân lính ra khỏi thành truy kích bọn giặc. Rất nhanh chóng đã tóm được hơn một nghìn quân địch, Thượng Quan Giảng cũng bị bắt sống.

– Mấy ngày sau, Phùng Toản ra lệnh mang Thượng Quan Giảng ra chém rồi bêu đầu trước đám đông. Hơn một nghìn tên tù binh kia được ông phủ dụ rồi cho cho về. Từ đó vùng Tử Châu được yên ổn, không còn tên đạo tặc nào dám làm càn làm bậy nữa.

Cái người đầu tiên thốt lên câu ”quân triều đình sắp tiến công ra ngoài thành” kia không phải đạo tặc. Đó là người do Phùng Toản đã lợi dụng đêm tối, bí mật dùng đây thừng leo ra ngoài thành phao tin làm rối loạn quân địch.

5/5 - (6 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận