Sứ Giả dởm của binh lính U Châu

Ta là sứ giả triều đình cử đến, có lệnh gấp truyền cho tướng giữ thành Cung Cao. Vừa nghe thấy hai tiếng “sứ giả”, quan tướng giữ thành đã sợ đến nỗi…

– Năm 821 (tức là năm Trường Khánh thứ nhất đời Đường Mục Tông) binh lính ở U Châu phản loạn, nguồn tin ấy làm rung chuyển cả trong ngoài triều đình. Năm sau, quân U Châu khí thế bừng bừng, xông thẳng đến thành Cung Cao (phía tây Đông Quang tỉnh Hà Bắc bây giờ). Nào ngờ, thành Cung Cao tường cao hào sâu, canh gác nghiêm ngặt, tên nỏ bắn xuống như mưa. Quân U Châu tuy anh dũng kiên cường, cũng không sao có thể công phá được thành trì vững chắc đó được.

Quân U Châu đánh thẳng vào không được, đành buộc phải lùi ra phía sau hạ trại đóng lại một chỗ. Cũng vừa vặn dịp này, đặc sứ của triều đình nhà Đường cử đến, đi ngày đi đêm để đến chân thành. Sứ giả gồm một đoàn 10 người, kìm cương ngựa đứng ở chân thành, lớn tiếng hô lên: ”Quan quân giữ thành, mau mở cửa ra, chúng ta là sứ giả của Đại Đường đây!

– Quan nhà Đường giữ thành một mực không tin, mãi đến khi trời sáng, mới cho họ vào thành. Sau khi vào thành rồi, sứ giả nổi cáu, vừa mới bước vào cung nha của thành Cung Cao, đã buông lời chửi rủa:

Tướng giữ thành Cung Cao là tên nào mà dám to gan làm xằng, lại dám đối xử với mệnh quan của triều đình như vậy – càng nói mặt càng hằn học, lòng càng bực bội thêm:

– Đến lúc này, tướng giữ thành Cung Cao thấy tình thế bất ổn vội vòng tay làm lễ cáo lỗi:

Đọc thêm: Ngự Sử mất hồ sơ tìm thật giả

Thưa đại nhân! Sau này còn xảy ra những việc thế này, bản quan nhất định sẽ đem thân về triều, chịu đòn nhận lỗi và đem chém đầu hết cái bọn có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn đi ạ!

– Bọn gian tế của quân U Châu ở trong thành Cung Cao nghe được chuyện đó liền báo ngay với thủ lĩnh quân phiến loạn. Tướng cắm quân vừa nghe thấy thế, cả cười bảo:

Hay lắm! Đây là trời đã giúp ta? Đánh Cung Cao lần nữa, sẽ chẳng tốn mấy tí hơi. Hôm ấy, quân U Châu liền cử ra một người đóng giả thành sứ giả triều đình, đêm đen dày đặc, đất với trời đen như mực một màu, vị sứ giả ”dởm” đó len lén vào đến chân thành Cung Cao, một đoàn binh mã lặng lẽ bám theo sau vị sứ giả đó.

– Sứ giả ”dởm” đứng dưới chân thành dõng dạc hô lớn:

Ta là sứ giả triều đình cử đến, có lệnh gấp truyền cho tướng giữ thành Cung Cao và vị sứ giả đến trước ta. Vừa nghe thấy hai tiếng “sứ giả”, quan tướng giữ thành đã sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc: ”Hôm qua không mở cổng, sử giả đã nổi nóng như thế, tướng giữ thành còn mắng cho như tát nước vào mặt. Nay mà không mở ra, tướng giữ thành lại chẳng chặt đầu, lột da ta ra chớ kể”. Nghĩ vậy, hắn ló đầu ra nhìn xuống chân thành và lớn tiếng thưa xuống:

– Vâng! Sẽ mở cổng thành ngay đây ạ!

”Kẽo kẹt”… Cánh cổng thành mở toang.

– ”Oà”… tức thì sứ giả dởm và cả đoàn binh mã theo sau ùa vào thành. Trong nháy mắt, tiếng hô hoán dậy lên. Chẳng mấy chốc đám quan quân nhà Đường bị đánh tan tác, thành Cung Cao bị quân U Châu chiếm giữ.

“Hồn xiêu phách lạc”: diễn tả trạng thái mà con người bị mất hết tinh thần và sinh lực do sợ hãi.

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận