Tiêu Can dùng kế đuổi cường địch

Sáng sớm hôm sau Tiêu Can cho đốt một đống lửa to. Lưu Diên Khánh thấy ánh lửa rực trời, vầng đỏ vây khắp nơi, nghĩ rằng quân Liêu đang tiến…

– Năm 1122 (Năm thứ 4 Tuyên Hoà – Vi Tông thời Bắc Tống) Đô thống chế Lưu Đình Khánh dẫn mười vạn quân vượt qua nước Yên tiến đánh nước Liêu, đóng quân ở bờ nam sông Lư (nay là sông Vĩnh Định chảy qua vùng đất Bắc Kinh và Hà Bắc).

Tướng nước LiêuTiêu Can nhận được tin báo thì thất kinh nghĩ: ”Đất Liêu này có không đầy một vạn mà quân địch có tận 10 vạn đại quân, đây đúng là trứng chọi với đá! Nghĩ đi nghe lại cuối cùng ông tìm ra một kế.

– Đội tinh binh do Tiêu Can phái đi đã đánh ngang vào đoàn quân địch cắt đứt đường lương thực của quân Tống, bắt sống được tướng áp lương là Vương Uyên và hai tên lính.

Tiêu Can sai người thả tướng giặc là Vương Uyên, lại dặn quân sĩ lấy vải đen bịt mắt hai tên lính rồi cho ở lại trong doanh trại.

– Đến đêm, Tiêu Can cố ý vờ nói nhỏ với viên quan bên cạnh:

Ta nghe nói đại quân Tống có 10 vạn người. Số này chẳng đáng gì quân của ta nhiều gấp 3 lần chúng. Ta nghĩ chúng ta nên chia quân làm 2 cánh tả và hữu và một đạo quân tinh nhuệ tiến thẳng vào trung quân địch phối hợp với 2 cánh quân tả và hữu mà đánh. Khi thời cơ đến sẽ lấy lửa làm hiệu. Khi thấy lửa sáng, cánh ở giữa tiến thẳng vào còn hai cánh hai bên ập xuống thì nhất định sẽ tiêu diệt gọn quân địch.

Đọc thêm: Tất Tái Ngộ cho sơn dương đánh trống

– Hai tên địch ở gần đó cứ dỏng tai lên nghe câu được câu chăng mà có ngờ đâu đó toàn là mưu kế giả cả.

Bàn tính xong, Tiêu Can cùng các tướng lĩnh giả bộ ra ngoài đi tuần. Bỗng nhiên có một tên lính chạy đến cạnh 1 tên lính Tống bảo:

– Tôi cũng là quân Tống bị bắt nên tha mạng cho anh, vì nếu quân Tống đánh phá doanh trại này khiến Tiêu tướng quân tức giận lên sẽ chặt đầu tuốt các tướng sĩ Tống mất.

Người lính này cắt dây trói cho tên lính Tống và bảo:

– Thời gian gấp lắm rồi, họ sắp quay trở lại rồi đấy, người anh em kia đành chịu oan khuất vậy.

Tên lính này vội vàng đang đêm lủi khỏi doanh trại rồi đem toàn bộ những gì nghe được thuật lại tỉ mỉ cho Lưu Diên Khánh. Diên Khánh cứ tin là thật.

– Sáng sớm hôm sau Tiêu Can cho đốt một đống lửa to. Lưu Diên Khánh thấy ánh lửa rực trời, vầng đỏ vây khắp nơi, nghĩ rằng quân Liêu đang tiến đánh, nên vội ra lệnh:

Mau đốt doanh trại rồi rút quân.

– Hàng ngũ quân Tống đột nhiên rối loạn, binh lính cứ giẫm đạp cả lên nhau mà chết, xác chết rải khắp hàng trăm dặm. Thế là Tiêu Can chỉ cần một lời nói dối, thả một tên lính Tống và đốt lửa lên là có thể đánh đuổi được 10 vạn quân Tống.

5/5 - (6 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận