Tô Đông Pha (năm 1037- 1101) làm đại quan trong triều đình, rất nhiều người đến nhờ ông giúp đỡ. Một hôm, ở quê nhà ông có một người bạn thân đồng song đến thỉnh cầu.
– Xin ngài nghĩ cách xin cho tôi một chức quan nhỏ. Tô Đông Pha không trả lời thẳng vào câu hỏi mà nói:
Hôm nay tôi xem một cuốn sách trong đó có một câu chuyện rất thú vị anh có muốn nghe không?
Người bạn đồng song rất hứng thú nói:
– Có, có. Ngài kể đi.
Thế là Tô Đông Pha mỉm cười, bắt đầu kể:
– ”Một tên đào mả ăn trộm ở sườn núi phía tây thành, mất hai đêm liền hắn đào được một ngôi mộ bằng gốm sứ. Khi mở quan tài ra thì thấy một người ăn mặc như đế vương ngồi trong đó, hắn hoảng sợ giật mình, vội hỏi người kia là ai. Người trong mộ nói rằng ông ta là hoàng đế đời thứ tư của triều Hán, tên gọi Văn Đế. Tên trộm vô cùng vui mừng, mộ của hoàng đế thì chắc chắn có rất nhiều vàng bạc châu báu đây! Liền nói rõ với Văn Đế chủ ý của mình. Hán Văn Đế tiếc rẻ nói:
Ngươi tìm nhầm mộ rồi, ta lại chủ trương không dùng vàng bạc châu ngọc chôn cùng. Chỉ có một ít hũ hũ lọ lọ bên cạnh ta thôi.
Đọc thêm: Tô Đông Pha chửi khéo tham quan
– Tên đào trộm mộ cúi đầu thở dài buồn bã đi khỏi. Hắn lại tìm đến bãi đất hoang phía đông thành, mất cả một đêm mới đào được một ngôi mộ xây bằng đá. Khi hắn mở quan tài ra chỉ thấy một người trần trụi ngồi trong đó. Tên trộm kinh hãi, vội hỏi ông ta là ai. Người trong mộ nới ông ta là Vương Trở Tôn, quan viên địa phương của triều Hán. Tên trộm nhủ thầm: vàng bạc châu báu của quan viên địa phương tuy không bằng hoàng đế nhưng mã não, tiền đồng chắc cũng phải có chút ít Vương Trở Tôn biết được chủ ý của hắn, cười nhăn nhó nói:
Ngươi tìm nhầm mộ rồi, ta chủ trương để thân thể trần trụi mà chôn, làm gì có đồ bồi táng nào mà cho ngươi?
– Tên trộm mộ thở dài não nuột rời khỏi mộ. Hắn lại đến khe núi phía bắc thành, mất nửa đêm mới đào được một ngôi mộ bằng đất, chỉ thấy một người gày gò khô đét đang dựa vào vách đất.
Tên trộm càng kinh ngạc hơn vội hỏi ông ta là ai. Người trong mộ khóc lóc thảm thiết nói với hắn ông ta là Bá Di, quan triều Thương. Tên trộm cảm thấy lại có hy vọng: đồ dùng bằng đồng của triều Thương rất nổi tiếng, chắc chắn trong mộ phải có rất nhiều đồ bồi táng bằng đồng. Bá Di nghe nói hắn đến trộm mộ, mệt mỏi nói:
– Ngươi tìm sai mộ rồi. Ta bị chết đói đây, đến quan tài còn chẳng có, lấy đâu ra tiền cho ngươi?
Tên trộm phát cáu lên, chuẩn bị đi đào ngôi mộ ở phía tây. Bá Di xua xua tay:
– Đừng có phi công sức nữa! Ngôi mộ ở phía tây là của Thúc Tề em trai ta đấy, nó cũng chết đói cùng ta trên núi Thú Dương. Ngươi có đào bới ở đó cũng uổng công mà thôi.
Vị đồng song cùng quê kia nghe hết câu chuyện, hiểu rõ dụng ý của Tô Đông Pha liền cáo từ, quay về nhà.