Tôn Kiên cười lui mấy vạn quân

Mùa đông năm 190 (năm Sơ Bình thứ nhất thời Đông Hán Hiến Đế) Tôn Kiên người ở Phú Xuân Ngô quận (là cha của Tôn Quyền) chuẩn bị ra quân đánh lại Đổng Trác chuyên quyền, thay trời hành đạo.

– Binh mã còn chưa động, nhưng lương thảo đã phải đi trước. Tôn Kiên trù tính để trưởng sử Công Cừu Xưng chở lương thực đi trước.

– Lúc ấy đang vào giữa mùa đông, trời lạnh đất khô nẻ, phải ra bên ngoài áp tải lương thực là vất vả cực khổ. Thế nên Tôn Kiên đã có chủ định dựng lều bạt ở ngoài cửa đông thành Lỗ Dương (Lỗ Sơn tỉnh Hà Nam bây giờ) rồi mở tiệc rượu ở đó tiễn chân Công Cừu Xưng. Tiêu trúc cùng nổi lên, chúc rượu nhau liên tục. Đông đảo các quan đều tập hợp trên đài cao, lính tráng hai nghiêm xếp hàng bên dưới.

Nào ngờ bộ binh, kỵ binh của Đổng Trác với mấy vạn người đột nhiên đến trước thành Lỗ Dương, vây chặt bốn bề, làm ra vẻ như đang lập tức quyết đánh và thắng Tôn Kiên, tình thế vô cùng nguy cấp.

– Trước kẻ địch lớn mạnh như thế, phần lớn các quan viên ngây ra như phỗng; kinh hoàng nhìn Tôn Kiên; địch áp sát đến nơi, binh lính hoang mang không biết sẽ phải làm gì, ngơ ngác nhìn Tôn Kiên.

Làm như không để ý đến sự lo lắng bồn chồn ấy của mọi người, Tôn Kiên vẫn cứ uống rượu, cười nói như thường với các tướng lĩnh. Ông còn cố ý đi đến trước mặt Công Cừu Xưng, nâng chén rượu lên mỉm cười chúc mừng:

– Trưởng sử! Lúc này ngoài kia băng tuyết phủ dày, chuyến đi này ắt là vất vả. Lúc này mời ông ba chén, coi như rượu ta mời ông cho ấm bụng, chúc ông trên đường bình yên – Tôn Kiên cười nói thản nhiên như không có gì xảy ra. Một mặt ông nói cười vui vẻ, nhưng mặt khác dặn dò các tướng lĩnh – Chỉnh đốn hàng ngũ, không được rối loạn lung tung.

Also Read: Tôn Bảo Sung cân bánh tính số

– Người ngựa của Đổng Trác càng dồn càng đông, lúc ấy Tôn Kiên mới đặt chén xuống, thôi không uống rượu tấu nhạc nữa. Ông từ từ đứng thẳng dậy, vung tay ra hiệu cho quân sĩ hàng ngũ trật tự quay về trong thành.

Quan quân của Đổng Trác thấy tình hình như vậy, chẳng hiểu ra sao, và bỗng thấy sợ: Quân địch đến sát chân thành, cái tay Tôn Kiên ấy còn cười cười nói nói, quân tâm và đội ngũ không hề rối loạn.

Trên đời này làm gì có chuyện lạ thế? Nhất định là họ có quân mai phục. Và thế là chúng thôi không dám đánh phá thành trì, mau chóng lần theo đường cũ quay về.

– Sau việc đó, các tướng lĩnh cùng uống rượu và dự cuộc vui hôm ấy hỏi Tôn Kiên:

Tôn tướng quân! Đúng là bụng của người chứa hàng triệu hùng binh! Còn chúng tôi thì sợ chết khiếp đi được.

Tôn Kiên cười:

– Lúc ấy, ta không vội vã đứng lên để chạy về thành, tất cả là muốn ổn định tình cảm binh lính. Giờ khắc mấu chốt ấy, trăm ngàn cặp mắt của tướng sĩ đều dồn cả vào tướng soái. Ta mà run sợ, lính tráng ắt sẽ rối loạn, sẽ giẫm bên nhau mà chạy, sẽ chen nhau nghẽn cả lối đi. Như vậy các vị cũng chẳng làm sao mà vào thành được, làm gì còn có dịp ngồi với nhau mà uống rượu nữa. Nào, lại bày tiệc ra. Chúng ta lại nâng chén mời trưởng sử một chén chứ nhỉ? Mọi người bảo có nên không?

Nói xong, nhìn Công Cừu Xưng mỉm cười.

– Đúng! Đúng! Mời thêm chén nữa đưa tiễn nhau – Các quan tướng đồng thanh hô to.

Tôn Kiên cười hả hê;

– Vừa rồi bọn quan quân không biết điều của Đổng Trác làm chúng ta đang uống rượu vui thì cụt hứng, bây giờ hãy uống bù.

Mưu lược

5/5 - (5 bình chọn)
Bài viết này hữu ích không?
YesNo
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận