Tống Thanh xử án cho mèo đến trinh sát

Năm Gia Trĩnh của triều Minh, ở Hà Bắc có quan tri huyện tên là Tống Thanh. Ông rất nhiều lần dùng mưu xử phán quan. Bao nhiêu vụ án, mọi người gọi ông là “Thiết phán quan”.

– Một ngày, Tống Thanh đang ở trên nha môn, có người đàn ông tên là Vương Huý, mặt mày hớt hải chạy từ ngoài vào bẩm báo, anh ta nói là khi qua sông, anh bị người lái đò cướp mất năm mươi lạng bạc.

Tống Thanh liền hỏi:

– Ngươi làm nghề gì?

Tiểu nhân buôn bán mứt.

– Thế bạc của ngươi thường để ở đâu?

Tiểu nhân để trong cái túi này.

– Nói xong, Vương Huý mở chiếc túi ra xem, quả thật bên trong chỉ có vài hộp mứt. Tống Thanh ngay lập tức cho gọi sai nha đi cùng Vương Huý bắt người lái đò ở bến đò đó.

Một lúc sau, hai tên sai nha bắt về một ngư dân to cao khoẻ mạnh, trình bẩm:

– Kẻ cướp bị bắt gọn, đây là số bạc đã thu được.

Tri huyện Tống mở chiếc túi ra xem, đúng là vừa đủ năm mươi lạng bạc.

– Người đánh cá vội vàng quỳ xuống nói:

Xin quan lớn minh xét, tiểu nhân oan uổng lắm?

– Tống Thanh đập tay lên bàn quát lớn:

Không được làm loạn! Bản phủ hỏi ngươi, ngươi làm nghề gì?

– Tiểu nhân làm nghề đánh cá kiêm cả việc chở đò qua sông.

Số bạc này ngươi lấy ở đâu ra?

– Đây là số tiền mà thảo dân để tiết kiệm được hơn hai năm qua?

Tống Thanh nghe xong tình hình, nghĩ đi nghĩ lại, ông liền sai quân lính để số bạc này trong sân. Một lúc sau, có một chú mèo vàng ông ta nuôi liền chạy đến ngửi ngửi số bạc đó:

Also Read: Tống Thanh hư cấu vụ án giết người

– Nhìn thấy thế, Tống Thanh liền sai lính thu hết số bạc lại, rồi hỏi người lái đò:

Ngươi giữ số bạc này, có ai biết không?

– Người lái đò đáp lại:

Hôm qua, thảo dân đi uống rượu ở tiên Tự Hoa, thảo dân có nói chuyện với một ông bạn tên là Tiểu Nhị ở đó.
Một lúc sau, Tiểu Nhị đã được giải tới.

– Tống Thanh liền cho gọi Vương Huý lên công đường, chỉ vào anh ta rồi hỏi Tiểu Nhị:

Ngươi có biết người này không?

Tiểu Nhị nhìn Vương Huý một lúc lâu rồi trả lời:

– Bẩm quan lớn, người này tuy thảo dân không quen, nhưng thảo dân nhớ tối qua anh ta có đến quán thảo dân uống rượu. Đúng rồi, tối hôm qua anh ta đến sau người anh em đánh cá này.

Tống Thanh gật đầu, đập tay lên bàn nghiêm giọng nói:

– Vương Húy! ngươi dám vu oan cho người khác, lại còn không khai báo ra mau!

Vương Huý sắc mặt sợ hãi, giọng nói run lẩy bẩy.

Tống Thanh cười mỉa nói:

Vừa nãy ngươi nói số bạc này là để chung với mứt nhưng khi nó được để ra sân, nếu là của ngươi thì nhất định trên số bạc đó sẽ có vị ngọt của mật. Thế nhưng một tí mật cũng không có mà chỉ thấy con mèo của ta chạy đến ngửi. Điều đó chứng tỏ rằng trên số bạc đó có mùi tanh, vậy thì chủ nhân của nó là ai chẳng lẽ không biết sao?

– Thì ra, tên Vương Huý này là kẻ chuyên lừa bịp. Tối qua hắn ta đi uống rượu, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa người lái đò và Tiểu Nhị, hắn liền sinh kế mua một vài hộp mứt rồi tự mình xé rách quần áo, giả bộ làm kẻ bị cướp, sau đó đến công đường kêu oan, không ngờ lại tự lao vào chỗ chết.

Mưu lược

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận