Triều nhà Hán, Trương Thưởng nhậm chức trưởng quan hành chính ở kinh đô. Lúc bấy giờ trong kinh thành trộm cắp rất nhiễu loạn khiến cho chẳng ai được yên tâm.
Tối đến mặc dù nhà nhà cửa đóng then cài, nhưng cũng chẳng ăn thua gì. Ngay cả của cải của khách quý ở Tây thành cũng luôn luôn bị lấy trộm, ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín của triều đình. Nhà vua lệnh cho Trương Thưởng trong thời hạn nhất định phải bắt cho hết bọn kẻ trộm.
– Trương Thưởng mặc thường phục đi dò la các nơi, đi đến một số làng xóm tìm hiểu được một vài thủ lĩnh của đám trộm cướp ấy. Dựa vào của phi nghĩa, chúng xây nhà lầu, dựng đình, tạ, mua sắm đồ quý hiểm để trang trí, lôi kéo được gái đẹp về, thả sức mà hưởng lạc. Lần ra đầu mối, Trương Thưởng cho gọi tất cả bọn đầu sỏ ấy tới. Bọn này tự biết tội mình rất nặng nên chẳng ai bảo ai tranh nhau rập đầu xin tha tội, tình nguyện xung công toàn bộ của cải phi nghĩa.
Trương Thưởng vuốt râu mỉm cười bảo:
– Chi cần các ngươi phối hợp với quan phủ bắt hết bọn trộm cắp lập công chuộc tội thì chẳng những không chấp chuyện cũ, mà còn có thể được bổ nhiệm làng tiểu lại.
Also Read: Trương Lương hiến kế phong hầu
Nghe Trương Thưởng nói thế, bọn đầu sỏ rất lấy làm hí hửng vì phen này Tưởng rủi mà hoá may, đang hoạ lại thành phúc. Nhưng họ lo ngại rằng nếu bọn trộm cắp biết được ai đã khai ra chúng, sau khi mãn hạn tù; chúng sẽ chẳng để yên. Trương Thưởng liền bảo họ cứ thế, cứ thế, dặn dò hồi lâu, bàn mưu tính kế mới phá tan được rỗi thắc mắc lo âu của bọn đầu sỏ.
– Sau khi về đến nhà, bọn đầu sỏ ấy cho bày tiệc rượu, rối cho gọi bọn đàn em đến ăn tiệc. Bọn trộm cắp nghe nói được uống rượu, ăn thịt, đứa nào đứa ấy đều sốt sắng, đúng giờ vác miệng đến ăn, chẳng thiếu đứa nào. Chén bát chạm nhau, mâm bàn bừa phứa, rượu vào lời ra, bọn chúng bắt đầu múa mép khoe tài khoe giỏi mánh lới cao siêu lấy được nhiều tiền lắm của… Uống đến nỗi càng về sau càng say ngả say nghiêng, đến lúc này các tên đầu sỏ mới ngầm lấy đất đỏ bôi vào áo bọn trộm cắp kia mà chúng không hề hay biết gì.
Sau khi bọn trộm cướp say khướt rời khỏi nhà thủ lĩnh của chúng, liền bị lính lệ trong phủ vậy chặt lại. Có tên phá vòng vây trốn được ra, nhưng vừa ra đến phố lại bị tóm cổ luôn. Thì ra những dấu hiệu bằng đất đỏ trên vạt áo của bọn trộm cướp này, đã khiến chúng bị bắt không sót tên nào mà chúng cũng không biết tại sao lính lệ lại nhận ra chúng chẳng sai chút nào. Hôm ấy quan phủ bắt được cả trăm tên trộm. Từ đó kinh thành Tràng An mới ngớt trống mõ báo động trộm cắp bớt hẳn đi.