Đời Minh, thời Gia Tĩnh, có lần bọn giặc Nhật đến quấy nhiễu Thiệu Hưng, bị một người Nông dân dẫn đến một nơi gọi là bãi Hoá Nhân.
Bãi Hoá Nhân này mọc toàn cỏ dại, bốn mặt là sông vừa sâu vừa rộng, từ nam đến bắc dài khoảng ba dặm. Hai đầu nam bắc đều có hai cây cầu đá, đường phía nam dẫn đến núi Châu, đường phía bắc thông ra cầu Kha. Nếu như phá bỏ hai cây cầu ở phía nam phía bắc, bãi Hoá Nhân sẽ trở thành một hòn đảo dài mà hẹp, nằm giữa mặt nước mênh mông. Người nông dân kia dẫn quân Nhật vào bãi Hoá Nhân không lâu, hai cây cầu nam bắc lập tức bị người địa phương phá tan. Quân Nhật tiến không được, thoái không xong, biết đã trúng kế liền giết người nông dân kia.
– Đêm hôm đó, tổng binh Thiệu Hưng Du Đại Du sau khi nghe báo liền đích thân dẫn thuỷ quân đến bao vây giặc Nhật. Nhưng bọn Nhật hết sức quỷ quyệt, đợi quân triều đình vừa đến liền đột ngột nhảy từ trong bãi cỏ ra đâm chém; khi quân triều đình rời bờ, lại lập tức bắn pháo “ầm, ầm, ầm”. Quan quân triều Minh không được phòng bị, trong chốc lát bị bọn chúng bắn chìm mấy chiến thuyền.
Du Đại Du lui vào trong thành, nghĩ cách đối phó với bọn địch. Bỗng có người báo cáo có tú tài người Sơn Dương, quan chức trong mạc phủ của phủ đô đốc hàng Châu Hồ Tông Hiến là Từ Văn Trường xin gặp. Du Đại Du biết Từ Văn Trường rất có mưu lược, mấy trận đánh giặc lớn ở ven biển đều có ông ta bày mưu, lập tức truyền lệnh cho mời Từ Văn Trường vào.
Also Read: Từ Vị chửi tên “gọt vỏ”
– Đêm đó, hai người đã vạch ra được kế hoạch phá địch.
Một ngày trôi qua rất nhanh. Bọn giặc trên bãi Hoá Nhân chịu đói chịu khát, càng ngày càng khó chịu. Hoàng hôn hôm đó, chúng phát hiện có ba chiếc thuyền trống không từ phía đông trôi lại, tên nào tên nấy vui mừng ra mặt, kêu to:
– Ông trời giúp đỡ, ông trời giúp đỡ.
Đợi thuyền trôi đến sát bờ, quân giặc lập tức tranh nhau nhảy lên thuyền, đẩy mái chèo cho thuyền đi. Chỉ lát sau, ba chiếc thuyền lớn chở đầy quân giặc đã ra đến mặt sông gần núi Châu. Bọn chúng tính toán, cứ thế này mà đi về phía đông, không đầy hai ngày là có thể ra đến biển về ”Chu Sơn” rồi.
– Thế nhưng, đúng lúc thuyền của chúng ra đến nơi rộng nhất trên mặt sông Giám, bỗng nhiên, bốn bờ tiếng hò reo, tiếng trống ầm ầm nổi lên dậy trời, tiếp đó từng chiếc từng chiếc thuyền nhỏ chở quân triều đình tản ra khắp mặt sông đánh quặt trở lại nhưng không tiếp cận.
Quân giặc muốn nổ pháo nhưng mục tiêu quá tản mác; muốn đâm chém nhưng lại không đến gần mà đâm được. Chúng đành phải liều mạng khua chèo, tháo chạy về phía đông. Những con thuyền nhỏ kia đuổi sát theo sau, vẫn vây chặt lấy chúng nhưng không đánh. Thuyền bọn giặc đông người nên rất nặng, không có cách nào đuổi kịp thuyền nhỏ của quân triều đình. Bỗng nhiên chúng thấy nước phọt lên từ dưới đáy thuyền. “ục, ục, ục”, chẳng mấy chốc đã ngập đến nửa thuyền. Hoá ra những thợ lặn giỏi của ngư dân địa phương đã đợi sẵn ở đây. Họ chỉ chờ ba chiếc thuyền của bọn giặc đến là lặn xuống nước, cạy bỏ mấy miếng gỗ lớn đã lắp sẵn dưới đáy thuyền. Bọn giặc còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì thuyền đã chìm nghỉm.
– Thuyền nhỏ của quân triều đình nhanh chóng xáp lại, chốc lát đã tiêu diệt mấy trăm tên giặc.