Ở Đông Châu (nay là huyện lỵ Niêm Dương, tỉnh Tứ Xuyên) có một viên quan quản lý giám ngục tên gọi Vương Tảo, hàng ngày đều đem tiền bạc về nhà. Người vợ nghi ngờ ông khi xử án đã nhận của đút lót, hối lộ, mấy lần thăm dò mong chồng kể rõ ràng nhưng không kết quả.
Một hôm, người vợ sai con hầu Mai Hương đưa đến cho chồng mười cái móng lợn.
Khi Vương Tảo về nhà, người vợ cố ý hỏi:
– Hôm nay tôi sai Mai Hương đem đến mười ba cái móng lợn, ông ăn thấy thế nào?
Vương Tảo ngạc nhiên nói:
– Rõ ràng chỉ đem có mười cái, làm gì có mười ba cái?
Rồi gọi Mai Hương lại xét hỏi:
Mai Hương nói:
– Có mười cái móng thôi.
Vương Tảo tưởng rằng Mai Hương đã trộm ăn mất ba cái liền đánh cho cô ta một trận đau. Mai Hương đau đớn không chịu nổi đành phải ngậm oan nhận tội.
Vương Tảo nói với vợ:
– Con Mai Hương đã nhận tội rồi, đích xác là mười ba cái, nó ăn vụng mất ba cái.
Người vợ rưng rưng nước mắt nói:
Also Read: Tiểu A Đầu châm lửa bắt trộm
– Hàng ngày ông đều đem tiền về nhà, tôi vẫn cứ nghi là ông nhận hối lộ của người ta.
Ông tra tấn để bức cung, người ta đành phải bỏ tiền ra mua chuộc ông để ông giảm nhẹ hình phạt. Nhưng tôi hỏi ông mấy lần, ông cứ trốn tránh không nói rõ, đành phải dùng việc sai con hầu đem móng lợn đến để thử ông, con hầu quả nhiên bị đánh đau mà phải nhận tội.
Do đó có thể thấy, dưới sự giày vò của hình phạt tra tấn, có tên tội phạm nào dám không nhận tội?
Vương Tảo xấu hổ cúi gằm đầu. Vợ lại nói:
– Từ nay về sau, mong rằng ông đừng mang một đồng nào về vì đó là của bất nghĩa đấy.
Người vợ nói xong, bảo chồng cho Mai Hương một khoản tiền lớn đồng thời xin lỗi cô ta. Vương Tảo đề mấy câu thơ lên tường:
Tòng kim bất nguyện trì đao bút
Phóng hạ quy lai du thúy lâm
Dịch:
Từ nay thề chẳng cầm đao bút.
Ném quách quay về với rừng xanh.
Hai vợ chồng sau khi đem tiền của phân phát cho người nghèo, liền rời khỏi Đồng Châu, đi đến nơi khác.