Một hôm, cậu bé lên sáu tuổi tên là Vương Hoa đi chơi ở bờ sông với một nhóm bạn nhỏ. Đang vui đùa hết sức náo nhiệt thì có một người say đi qua đường, loạng choạng tiến đến.
Còn chưa đến gần mấy em nhỏ, anh ta đã ”oẹ” một cái rồi nôn thốc tháo, làm bẩn hết cả ống quần. Anh ta đành phải tháo cái túi đang vắt trên vai xuống đất, kéo ống quần lên, cởi giầy ra, đi chân đất xuống sông rửa. Lát sau, anh ta lên bờ, xỏ giầy vào rồi lại chân nam đá chân xiêu đi tiếp.
Một lúc sau, Vương Hoa đến bên bờ sông, bỗng thấy trong đám cây nhỏ có một cái túi vải, cậu bé mang máng nhớ lại:
– A, đây là cái túi ông say lúc nãy để quên.
Cậu định đuổi theo ông ta nhưng không thấy bóng dáng người đó đâu nữa. Vương Hoa thử xách cái túi lên, thấy khá nặng! Mở túi ra xem, bên trong là mấy chục lạng bạc sáng lấp lánh! Vương Hoa nghĩ bụng: ”Ông kia sau khi tỉnh rượu phát hiện mất bạc chắc sẽ rất buồn?
Nhất định ông ấy sẽ quay trở lại tìm. Đúng rồi, mình phải đứng đây đợi ông ấy?
Đang nghĩ ngợi, Vương Hoa bỗng nhìn thấy một vài người hình như đang đi tới. Vương Hoa, liền vội vàng buộc chặt miệng túi lại, thuận tay xách lên ném về phía dòng sông, còn mình ngồi trên bờ đợi người chủ của chiếc túi.
Quả nhiên không lâu sau, người say ban nãy hiện giờ đã tỉnh rượu khóc sướt mướt chạy lại:
Also Read: Vợ dùng móng lợn thử chồng
Vương Hoa hỏi:
– Chú ơi có phải chú bị mất đồ không?
Người kia vội vã hỏi:
– Cháu ơi, cháu nhìn thấy cái túi của chú à?
Vương Hoa chỉ vào dòng sông nhỏ, nói:
– Đừng vội! Nó ở dưới kia kìa.
Người đó liền lội xuống sông vớt cái túi lên. Lên đến bờ, anh ta cảm ơn lia lịa, còn vui vẻ vỗ đầu Vương Hoa nói:
– Chú bé, cháu giỏi lắm! Cháu không những tốt bụng mà còn rất thông minh nữa.
Nói đoạn, anh ta mở túi ra, lấy một thỏi bạc ra trả công cho Vương Hoa, nhưng em dứt khoát không chịu nhận.