Cuối thời Tần, để tranh giành thiên hạ, Tây Sở bá vương Hạng Vũ và Hán vương Lưu Bang hai bên đánh đi đánh lại, chém giết lẫn nhau, giao chiến rất lâu rồi mà vẫn bất phân thắng bại, cho thấy trạng thái giằng co kiểu kéo cưa. Do chiến tranh liên miên ba năm trời nên các binh sĩ khổ sở hết chỗ nói, dân chúng dìu già dắt trẻ đưa nhau đi lánh nạn, bỏ cả nhà cả cửa lại, người chết do già yếu bệnh tật nhiều vô số.
Một năm, Hạng Vũ phát binh đánh một trấn thành quan trọng chiến lược, đó là Ngoại Hoàng. Đánh đã lâu mà vẫn không hạ được, quân Tống đóng giữ Ngoại Hoàng phòng thủ hết sức ngoan cường. Vì chuyện này Hạng Vũ không thiết đến ăn uống, ngày đêm rầu rĩ, đang suy nghĩ xem mình có nên đích thân dẫn quân đến chi viện không thì đột nhiên thám tử phi ngựa đến báo cáo:
– Đại vương, hỏng rồi, quân Tống ở Ngoại Hoàng đã đầu hàng Bành Việt rồi,
Hạng Vũ vốn tính bảo thủ cố chấp nghe thế nổi giận đùng đùng nói:
– Được lắm, Bành Việt tài đức thế nào mà lại giúp Lưu Bang mượn gió bẻ măng, không tốn mảy may sức lực gì mà ở giữa được lợi thế. Nào, nào, nào, truyền lệnh cho toàn quân, theo ta đi đạp bằng Ngoại Hoàng, bắt sống Bành Việt?
Tạm không nói đến chuyện bên này, Hạng Vũ nộ khí đùng đùng dẫn đại quân hoả tốc tiến đến Ngoại Hoàng. Bành Việt kia cũng là nhà quân sư thông hiểu chiến lược chiến thuật, ông biết rằng dựa vào thực lực hiện có của mình khó mà chống chọi với Hạng Vũ được bèn tránh mũi nhọn sắc sảo của địch, tạm thời dằn quân rút khỏi Ngoại Hoàng.
Hạng Vũ nhanh chóng tiến vào Ngoại Hoàng.
Ông vẫn chưa nguôi cơn thịnh nộ, trút hết nỗi oán hận lên đầu dân chúng Ngoại Hoàng, hạ một mệnh lệnh tàn khốc: Phàm những nam đinh trên mười lăm tuổi trong thành Ngoại Hoàng đều tập trung toàn bộ đến phía đông thành để chôn sống.
Phút chốc, trong thành Ngoại Hoàng vang lên những tiếng kêu khóc thê lương. Một số người tìm đủ mọi cách, truyền nhau nhờ vả, khẩn cầu Hạng Vũ thu lại mệnh lệnh nhưng không hề có hiệu quả.
Lúc này, môn khách của huyện lệnh Ngoại Hoàng có một cậu bé con trai mười ba tuổi, xung phong đảm nhận, nói:
Also Read: Kế dấy binh của Trần Thắng
– Để con đến thuyết phục Sở Vương.
Môn khách vội vàng giữ con trai lại:
Dứt khoát không được đi, Hạng Vũ giết con như nghiến chết một con kiến thôi!
Cậu con trai khuyên nhủ cha:
– Cha cứ yên tâm đi! Lần này con đi ắt phải thành công, tuyệt nhiên không có tai hoạ.
Người cha không thuyết phục được con, đành phải buông tay ra.
Cậu bé chạy đến trước phòng Hạng Vũ ở, ra vẻ thần bí nói với lính gác:
– Tôi có tin tức tình báo quan trọng muốn báo cáo trực tiếp với đại vương.
Lính gác vào bẩm báo, Hạng Vũ lập tức truyền cho gặp.
Cậu bé thấy Hạng Vũ, liền hắng giọng nói:
– Thằng cha Bành Việt muốn đến cướp bóc chúng thần, quân dân toàn thành sợ hắn huỷ hoại thành trì chạ nên mới tạm thế đầu hàng hắn để cầu an, mục đích của chúng thần đều là để đợi đại vương ngài đến tiếp nhận. Nay đại vương lại muốn, chôn sống chúng thần, xin hỏi, mười mấy dặm thành trì từ phía đông Ngoại Hoàng trở đi đều biết, làm sao họ còn chịu ngoan ngoãn quy thuận đại vương nữa?
Hạng Vũ nghe thế gật đầu lia lịa, lập tức truyền lệnh xá miễn cho những tráng đinh chuẩn bị bị chôn sống.
Thế là dân chúng từ phía đông Ngoại Hoàng đến khu vực Tuy Dương rộng lớn đều hoan hô Sở vương vạn tuế, lũ lượt đến nhờ cậy Hạng Vũ.