Trương Bình Chương oai phong lẫm liệt xuống xe ngựa đi vào. Cô gái nghe nói có tể tướng đến thăm, khẽ mỉm cười rồi bước ra nghênh tiếp…
Trương Bình Chương mặc một bộ quần áo rất đẹp lại ngồi trên một cái xe ngựa mới tinh rời khỏi tướng phủ vui vẻ đi đến chỗ người thân. Vị tể tướng triều Kim này đã thầm yêu trộm nhớ con gái của thi nhân Nguyên Hiếu Vấn. Mấy hôm trước ông cho người trong phủ tướng đến hỏi ý kiến của Nguyên Hiếu Vấn, không ngờ vị thi nhân này bảo:
– Việc hôn nhân là đại sự của em gái tôi thì hãy để cho em gái tôi tự quyết định.
Trương Bình Chương cẩn thận tìm hiểu hàm ý trong câu nói này rồi bất giác ngửa mặt cười to:
– Làm anh mà lại không giữ chân thì xem em của người họ Nguyên này gây khó dễ cho ta thế nào đây? Huống hồ ta lại là tể tướng đương triều quyền binh nghiêng nước, có cô gái nào lại không mê cơ chứ?
Xe ngựa dừng lại trước cửa nhà họ Nguyên. Trương Bình Chương oai phong lẫm liệt xuống xe ngựa đi vào. Cô gái nghe nói có tể tướng đến thăm, khẽ mỉm cười rồi bước ra nghênh tiếp. Việc này khiến Trương Bình Chương rạng rỡ mặt mày, quả là một tuyệt thế giai nhân, đúng là Tây Thi tái thế. Thấy sắc mặt của cô lộ vẻ vui mừng, Bình Chương thầm nghĩ “cô tiểu thư yểu điệu thục nữ này rồi sẽ thuộc về ta đây.”
Đọc thêm: Vương Miện giải đố chửi tên địa chủ
Cô gái đang dán trần nhà thì có khách đến nên đành phải ngồi tiếp chuyện. Cô đã đoán ra đến tám chín phần ý đồ của Trương Bình Chương rồi, nếu quả ông ta nói đến chuyện này thì mình phải trả lời sao đây? Đang lúc khó xử thì Trương Bình Chương bảo:
– Ta đã nghe tài thơ hơn người của tiểu thư từ lâu rồi. Hôm nay Bình Chương này đã đến đây, tiểu thư có thể cho ta thưởng thức một bài nào mới không ?
– Tiểu nữ vô tài, xin đừng quá khen – Cô gái vẫn không đổi sắc mặt, chỉ lên trần nhà mới dán bảo – Lấy nó làm đề tài vậy, tiểu nữ xin đọc một bài thơ tứ tuyệt để xin tể tướng chỉ giáo.
Đoạn đọc:
Bổ thiên thủ đoạn tạm thi trương,
Bất hứa tiêm trần lạc hoạ đường.
Ký ngữ tân lai song yến tử,
Di sào biệt xử mịch điêu lương.
Tạm dịch:
Vá trời tay tạm chút phô trương
Chớ để bụi nhơ ngập hoa đường
Nhắn bảo én đôi kia vừa đến
Tìm nơi chuyển tổ chốn xà ngang.
Mặt Trương Bình Chương vừa vui mừng hớn hở bị rớt xuống thác nước lạnh liền thay đổi sắc mặt đứng phắt ngay dậy, hầm hầm tức khí bỏ ra ngoài. Ông bước lên xe ngựa vung roi quất ngựa đen đét, ngựa phi nước đại làm bụi đường tung mù mịt mang theo vị tể tướng tâm trạng rối bời.
Hoá ra cô gái họ Nguyên kia không thích một ông Trương Bình Chương đầy quyền thế kia, đã cố ý ví ông ta như bụi bẩn (tiêm trần) làm dơ bẩn hoa đường của mình, và loài chim én (yến tử) không biết thời tiết, làm cho ông ta tức lên bỏ ra về.