Thế là Mao Toại sai thị tùng đứng bên Sở Vương mang máu gà, máu chó và máu ngựa ra, bưng chiếc chậu đồng đựng máu, quỳ trước mặt Sở Vương…
Năm 257 trước Công nguyên, quân Tần bao vây Hàm Đan, đô thành nước Triệu. Bình Nguyên Quân Triệu Chứng của nước Triệu nhận lệnh sang nước Sở xin viện binh. Ông chọn ra mười chín thực khách môn hạ văn võ song toàn, đang chuẩn bị xuất phát. Lúc này có một thực khách tên là Mao Toại tự tiến cử mình với Bình Nguyên Quân, xin được cùng đến nước Sở.
Bình Nguyên Quân hỏi:
– Ngài ở dưới cửa tôi được bao lâu rồi?
Mao Toại đáp:
– Đã ba năm rồi.
Bình Nguyên Quân lạnh lùng nói:
Một người tài năng sống trên đời giống như một cái dùi giấu trong bọc, mũi nhọn của cái dùi có thể nhìn thấy ngay. Nhưng ngài ở chỗ tôi đã ba năm rồi, tôi chưa hề nghe nói ngài có điểm nào nổi bật. Ngài đã không có tài năng gì, mang ngài đi theo có tác dụng gì?
Mạo Toại nói:
Nếu Mao Toại tôi bị để trong bọc từ trước thì đã có thể trổ hết tài năng ra rồi, đâu chỉ có là mũi nhọn của cái dùi hề lộ ra? Bình Nguyên Quân thấy ông giỏi ăn nói, thái độ lại thành khẩn bèn dẫn ông đi cùng.
Đến nước Sở, Bình Nguyên Quân bàn bạc chuyện liên hợp đánh Tần với Sở Khảo Liệt Vương trong triều đường, Mao Toại cùng mười chín người kia chờ dưới bậc thềm. Bình Nguyên Quân và Sở Khảo Liệt Vương đàm phán hàng nửa ngày cũng vẫn chưa có kết quả.
Lúc này, Mao Toại không chịu nổi nữa bèn đi thẳng đến bên Bình Nguyên Quân, nói:
– Nên hay không nên liên hợp kháng Tần, mấy câu nói là được, tại sao hàng nửa ngày rồi vẫn chưa nói xong?
Sở Vương nổi nóng:
Đọc thêm: Mạnh Kha dùng trí can ngăn tề tuyên vương
– Ta bàn chuyện đại sự thiên hạ với chủ nhân ngươi, đâu cần ngươi chõ mồm vào? Còn không mau đi khỏi đi? Mao Toại cầm thanh bảo kiếm, bước nhanh đến sát Sở Vương, nói:
– Đại sự thiên hạ, người thiên hạ đều có phần được nói, tại sao lại gọi là chõ mồm vào?
– Sở Vương thấy ông cầm bảo kiếm, trong lòng rất sợ hãi, ngoài miệng đã dịu hẳn:
– Thế thì, ta cũng muốn nghe xem ông có cao kiến gì?
Mao Toại nói:
– Nước Sở có năm nghìn dặm đất, một trăm vạn binh giáp, có thể nói là uy thế lẫy lừng. Nhưng, Bạch Khởi của nước Tần, thằng cha vắt mũi chưa sạch này chỉ đem có mấy vạn binh mã đả chiếm được mấy toà thành của ngài, lấy đi quốc đô của các ngài đổi thành Nam Quận của nước Tần, tổ tiên các ngài cũng bị chúng chà đạp. Sự sỉ nhục như thế, thù hận như thế, mỗi người dân nước Sở trọn đời trọn kiếp cũng không thể nào quên, chẳng lẽ đại vương không muốn rửa nhục báo thù? Nay bàn bạc chuyện kháng Tần với ngài cũng chẳng phải vì nước Sở, sao có thể chỉ vì nước Triệu được?
Mấy câu nói này giống như mũi dùi khoan vào chỗ yếu hại của Sở Vương, Sở Vương không có cách nào, biện bác được, đành phải mềm mỏng nói:
– Đúng, đúng, tôi đồng ý liên hợp kháng Tần với quý quốc.
Thế là Mao Toại sai thị tùng đứng bên Sở Vương mang máu gà, máu chó và máu ngựa ra, bưng chiếc chậu đồng đựng máu, quỳ trước mặt Sở Vương nói:
– Ngài nên uống máu trước để biểu thị thành ý liên hợp kháng Tần, sau đó là chủ nhân của tôi, sau nửa là tôi. Dăm câu ba điều của Mao Toại đã khiến Sở Vương và Bình Nguyên Quân uống máu ăn thề. Mười chín người dưới bậc thềm đều bái phục dũng khí và tài ăn nói của Mao Toại, họ xôn xao bàn luận:
– Cái dùi này, hôm nay coi như đã trổ hết tài năng!
Bình Nguyên Quân trở về nước Triệu, bái Mao Toại làm thượng khách.
Thượng khách: khách quý, được tiếp đãi một cách đặc biệt.