Thời Minh Hiến Tông (1465- 1488), thái giám UôngTrực, Vương Việt và Trần Việt kéo bè kéo cánh với nhau, chuyên quyền tạo thành hàng loạt án oan, các thần dân bị bọn chúng hà hiếp đến chết thì không thể nào thống kê hết được, chỉ để lại tiếng oán hận trong dân.
– Các quan đại thần đều chịu bó tay, dân chúng càng không thể làm gì được. Nguyên nhân rất đơn giản, vì Minh Hiến Tông yêu quý họ mà! Dưới sự che chở của Hiến Tông những kẻ như Uông Trực lợi dụng quyền lực nắm trong tay – bắt người, giết người dễ như trở bàn tay, tính mạng của các quan đại thần cũng đều nằm trong tay hắn.
Trong cung có một viên quan nhỏ tên là A Sửu. Thấy tình hình như vậy ông vô cùng phẫn nộ. Nếu cứ tiếp tục như thế này, thì giang sơn của triều Minh chằng phải sẽ rơi vào tay bọn chúng sao? Nếu công khai đối mắt với chúng thì A Sửu không thể nào chống chọi được, nếu vạch tội chúng trước mặt Minh Hiến Tông càng không được vì chức quan của ông quá nhỏ không có quyền lực mấy. Thế nhưng cứ phải chứng kiến cảnh Uông Trực lộng quyền mãi thế này thì không chịu nổi.
– Ông ngày đêm suy nghĩ tìm cách đối phó, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.
Một ngày, A Sửu có tổ chức một buổi diễn kịch. Ông rất có năng khiếu về môn diễn này, trước kia ông đã diễn rất nhiều vở trong cung, được Hiến Tông hết lòng ca ngợi.
– A Sửu đóng vai một người say, khật khà khật khưỡng bước lên sàn diễn, chửi liên hồi kỳ trận không ngớt. Lúc này, một người đóng vai thái giám vội vàng chạy đến bẩm báo với ông: ”Thái hậu đến”!.
Also Read: Diệp Đình ném tiền thoát hiểm
A Sửu vờ như không nghe thấy gì hết, vẫn tiếp tục chửi bới. Một lúc sau, một tên thái giám khác đến bên A Sửu quỳ xuống bẩm báo:
– Hoàng thượng giá lâm!
– A Sửu Vẫn không thèm để ý đến. Nhưng khi tay ”thái giám nhỏ” kia nói với ông ta có ”Uông thái giám” tới, A Sửu sợ hãi mặt mũi trắng bệch, mồ hôi vã ra như tắm, tỉnh rượu luôn, vội vàng trốn đi. Tay ”thái giám nhỏ” kia liền hỏi:
Này A Sửu ngay cả Thái hậu và Hoàng thượng mà ông cũng không sợ, tại sao lại sợ Uông thái giám kia chứ?
A Sửu nhìn lấm lét một lượt phát hiện không có ai xung quanh, ông nói nhỏ:
– Uông Thái giám rất lợi hại, ông ta cai quản cả vùng này, bắt người, giết người chỉ cần một tiếng, trong triều ai mà dám chống lại ông ta cơ chứ? Nếu mà rơi vào tay ông ta thì A Sửu này làm gì còn mạng nữa? Minh Hiến Tông nghe thế mà cũng chỉ mỉm cười.
Hôm sau vẫn tiếp tục diễn.
– A Sửu đội mũ, mặc áo giống với trang phục mà Uông Trực thường mặc hàng ngày, trong tay cầm hai chiếc rìu to, oai phong bước lên lễ đài. Người bạn diễn với ông chỉ tay vào chiếc rìu hỏi:
Anh cầm hai chiếc rìu này để làm gì vậy?
– A Sửu lắc đầu nói:
Đây đâu có phải là chiếc rìu bình thường. Nó là binh khí đấy.
– Người bạn diễn lại hỏi:
Chiếc binh khí này có tên không?
– A Sửu cười mỉa mai nói:
Anh đúng là một tên mọt sách, ngay cả Vương Việt, Trần Việt cũng đều không nhận ra sao? Minh Hiến Tông xem ở dưới cũng chỉ mỉm cười.
– Cuối cùng Hiến Tông cũng phải cảnh giác với hành vi và việc làm của Uông Trực, Vương Việt, ông đang tính cách xem xử lý họ thế nào. Đúng lúc này, có người dâng tấu trình về tội ác của bọn chúng, vạch trần tội ác như hống hách làm càn, giết người vô tội, coi thường triều đình của chúng, yêu cầu Hiến Tông xử lý nghiêm minh. Hiến Tông liền giáng chức bọn chúng cho làm thường dân, triều đình lúc này yên vui trở lại.