Ông nghĩ đến đây, lại nhìn ngắm hai hột táo đỏ và nhúm hồi hương trong chén chè, phút chốc đã hiểu được hàm ý của nó. Chẳng phải là con dâu đã biết…
Gian thần Nghiêm Tùng cả đêm viết sớ bịa đặt ra tội danh của La Hồng Tiên, chuẩn bị để sáng mai khi vào triều nói xấu ông ta trước mặt hoàng đế. La Hồng Tiên là bà con của Nghiêm Tùng, lúc đó vẫn chưa hề biết gì, đang ung dung ở trong nhà Nghiêm Tùng.
– Thế nhưng bí mật của Nghiêm Tùng cuối cùng đã bị con gái ông ta phát hiện ra. Người mà cha cô định trừng trị lần này lại chính là bố chồng cô, bảo sao mà cô không lo lắng cho được? Nhưng gia pháp của Nghiêm phủ rất nghiêm ngặt, dù là con gái cũng không được hành động tuỳ tiện, vậy phải ngầm báo tin mật cho bố chồng như thế nào cho khéo đây?
Cái khó ló cái khôn, cô sai a hoàn dâng cho bố chồng một chén chè, dặn đi dặn lại:
– Phải thỉnh bố chồng ta hiểu cho được ý nghĩa chén chè này.
Đọc thêm: Ân Vân Tế tìm hung thủ qua nét chữ
La Hồng Tiên lúc đó còn chưa ngủ. Ông thấy con dâu sai a hoàn dâng chè trong lòng đã nghi hoặc, đêm hôm khuya khoắt còn dâng chè nước làm cái gì? Ông mở chén chè ra xem thấy có hai hạt táo đỏ và một nhúm hồi hương nổi lên trên mặt nước thì càng sinh nghi. La Hồng Tiên này cũng là một nhân vật quan trường, có điều ông ăn ở chính trực. Ông đã từng uống các kiểu, các loại chè nhưng chưa bao giờ thấy có chè táo đỏ, hương hồi, mà con dâu lại nhắn phải tìm hiểu ý nghĩa trong chén chè, điều này khiến ông cảnh giác.
– Liên tưởng đến bữa tiệc Nghiêm Tùng tổ chức lúc tối, một số kẻ ton hót nịnh nọt cứ ca ngợi hoài cái phòng khách mà Nghiêm Tùng dùng sương cá lớn để làm trụ cột. Ông nghe không lọt tai, ra sức tranh cãi với mọi người, trước mặt các quan khách thẳng thắn phê bình căn phòng khách này xây dựng quá xa hoa lãng phí, Nghiêm Tùng lập tức sầm mặt xuống. Có lẽ cái thằng cha lòng dạ hẹp hòi, thù dài như đỉa này đang có ý định gì đây.
Ông nghĩ đến đây, lại nhìn ngắm hai hột táo đỏ và nhúm hồi hương trong chén chè, phút chốc đã hiểu được hàm ý của nó. Chẳng phải là con dâu đã biết tin, ngầm bảo ta sớm mà về quê (“Sớm về quê” đồng âm với “táo hồi hương” trong tiếng hán), thoát khỏi cái nơi nhiễu nhường này sao?
– La Hồng Tiên bất giác sợ toát mồ hôi, không dám lên giường ngủ nữa. Tờ mờ sáng hôm sau, ông cưỡi con tuấn mã phi vội về quê. Nghiêm Tùng thấy ông đã đi, chuyện kiện cáo trước mặt hoàng đế chỉ chuốc vạ vào mình nên cũng tự dẹp đi. Từ đó về sau, hai người bà con này không hề qua lại với nhau nữa.