Tất Tái Ngộ cầm ô mượn tên

Năm 1206 (năm thứ 2 niên hiệu Khai Hi Tống Ninh Tông thời Nam Tống), một hôm tướng Nam Tống là Tất Tái Ngộ đứng trên thành Mã Yên Sơn (nay là vùng Mã Yên Sơn thuộc An Huy) nhìn ngắm doanh trại quân Kim thấy dầy đặc cái nọ sát cái kia, trong lòng trăn trở sục sôi nghĩ:

– Mình dẫn binh mã đóng ở đây lại bị quân Kim vây chặt năm ngày nay rồi. Quân Kim lại ngày ngày đánh thành mà tên đạn trong thành lại hết nhẵn cả rồi. Ngày mai quân địch lại đánh thành thì không biết sẽ chống đỡ thế nào đây.

Tất Tái Ngộ suy nghĩ lung lắm, cái lọng xanh che trên đầu ông dang rộng che dịu bớt đi cái nắng chói chang. Tướng sĩ hai bên chỉ cần nhìn cái lọng là có thể nhận ra được tướng soái dưới lọng. Đang nghĩ ngợi mông lung, ngước nhìn cái lọng đang khẽ phất phơ trong gió, đột nhiên mắt ông sáng lên: ”Sao mình không nghĩ ra nhỉ, mang cái lọng này ra mượn tên khiến quân Kim dưới thành kia phải mang tên đến biếu”.

Tất Tái Ngộ khẽ mỉm cười, cho gọi năm mươi tên lính khoẻ mạnh tới, dặn dò:

Also Read: Tào Vĩ ứng biến trừ phản quân

– Các ngươi cầm cái lọng xanh này của ta giương cao lên rồi mở ra và đi đi lại lại ở trên thành. Cứ luân phiên mà làm cho đỡ mệt.

Chiều hôm đó, vầng mặt trời đỏ như màu lửa, trên thành Mã Yên Sơn xuất hiện một chiếc lọng xanh mở rộng và từ từ di động, đi đi lại lại Quân Kim ở ngoài thành nhìn thấy rõ lắm liền hò nhau:

Chủ tướng quân Tống Tất Tái Ngộ đi tuần thành kìa, mau bắn hắn đi để lập công đầu.

Quân Kim tranh nhau giương cung lắp tên tiến sát chân thành nhằm bắn loạn xạ vào chỗ chiếc lọng xanh trên thành. Chiếc lọng xanh vẫn đi đi lại lại, quân Kim dưới thành vẫn cứ bắn tên liên tiếp. Đến gần tối bức tường trên thành đã găm đầy tên dày như lông nhím. Như thế Tất Tái Ngộ đã ”mượn” được hơn hai mươi vạn mũi tên mà quân Kim chẳng hề hay biết gì cả.

Mưu lược

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận