Thời Bắc Tống Thần Tông, có một viên quan tài giỏi tên gọi Trần Tương đã từng làm chủ bạ ở một huyện, thay mặt huyện lệnh giải quyết công việc.
– Một hôm, có một gia đình nửa đêm bị mất trộm, trời sáng đến nha huyện trình báo. Trần Tương hỏi rõ về quá trình trước, sau khi xảy ra vụ án rồi dẫn sai nha đến ngay hiện trường xem xét. Ông phát lệnh, xem tất cả những bọn du thủ du thực ở gần đó và những tên trộm cắp đã từng mắc tội là kẻ tình nghi, bắt đem về nha môn để thẩm tra.
Bọn bị tình nghi kẻ cao kẻ thấp, người béo người gầy, vừa đến công đường đã kêu la ầm ĩ: người thì kêu ”oan uổng”, kẻ thì khóc lóc thảm thiết, có tên lại nài nỉ ”Trần Thanh Thiên minh xét”, đứa này than, đứa kia chửi… Tóm lại không có một ai chịu nhận mình là kẻ ăn trộm đêm qua.
– Trần Tương đưa mắt nhìn một lượt những kẻ bị tình nghi, vẻ mặt hoà nhã nói:
– Đạo tặc chắc chắn ở trong số các ngươi, để không xử oan cho người ngay, bất đắc đĩ ta phải cho bắt tất cả về đây. Gần đây có một ngôi miếu, trong miếu có quả chuông lớn, quả chuông này vô cùng thần kỳ, rất giỏi phân biệt đúng sai, chỉ ra hay dở. Ai làm việc xấu, hễ động vào chuông nó sẽ phát ra tiếng kêu ngay nếu không làm việc xấu cho dù có động chạm thế nào nó cũng không kêu. Các ngươi chỉ cần đến đó chạm vào một cái sẽ biết ngay ai là kẻ trộm.
Đọc thêm: Tống Nhật Long giải mối hàm oan
Nói xong, Trần Tương huơ huơ tay, sai người áp giải bọn tình nghi đến ngôi miếu cổ.
– Đến nơi, Trần Tương lệnh cho sai nha châm hương vào chiếc lư hương phía trước điện, dẫn theo thuộc hạ hướng về chiếc chuông lớn ba quì chín lậy, làm bộ hết sức cung kính thành, khẩn. Cúng lễ xong ông lại sai người dùng tấm màn bọc kín quả chuông lại, trông như một tấm màn lớn.
Mọi sự sắp xếp xong xuôi ổn thoả, Trần Tương nói to:
– Được rồi, bây giờ các ngươi lần lượt chui vào trong màn sờ chuông.
Một hàng những tên bị tình nghi không dám chậm trễ, từng người từng người nối đuôi nhau mà vào.
– Tốt, bây giờ xoè bàn tay ra cho ta kiểm tra.
Trần Tương nói. Bọn bị tình nghi xếp hàng theo thứ tự đi qua trước mặt Trần Tương. Kết quả, trên bàn tay của bọn họ có vết mực, chỉ duy nhất một người lùn, béo là không có. Trần Tương nổi giận quát:
– Bắt ngay nó lại, tống vào trong ngục chờ xét hỏi.
Tên béo lùn kêu la:
– Ngài đừng có đổ oan cho người lành. Vừa rồi không hề nghe có tiếng chuông, cớ sao ngài lại nói tôi là đạo tặc?
Trần Tương cười nhạt:
– Ngươi ăn trộm đồ của người ta, có tật giật mình, sợ chuông phát lên tiếng cho nên mới không dám chạm vào.
Tên béo lùn lại kêu:
– Tôi có chạm, tôi có chạm. Tôi ở trong màn, ngài ở ngoài màn, làm sao mà biết được là không chạm?
Trần Tương cười lớn:
– Ta đã sai người bôi mực lên chuông. Người khác chạm vào, trên tay đều có mực, còn ngươi?
Tên béo lùn nhìn tay ngươi khác rồi lại ngó tay mình mới hiểu rằng đã bị mắc bẫy Trần Tương.