Một buổi tối, Từ Văn Trường đàm đạo thi hoạ với các văn sĩ. Khi nói đến sự hại dân hại nước của Nghiêm Tung, mọi người đều nghiến răng bặm môi chửi mắng ầm ĩ. Lúc đó, nha dịch của nha môn tri phủ Thiệu Hưng xông vào, nói là tri phủ hôm nay vi hành đến thăm Từ Văn Trường.
– Từ Văn Trường nghĩ bụng, thường ngày mình rất ít khi qua lại với quan phủ, tên Từ Dục tri phủ Thiệu Hưng này lại là con nuôi của Nghiêm Tung, thường xuyên cậy vào thế lực họ Nghiêm Tung tác oai tác quái, hôm nay có việc gì mà đến đây? Ông bảo bạn bè cứ ngồi đó, một mình mình đi ra đón khách.
Tên Từ Dục này thường ngày chỉ nhận có tiền, không thích văn thơ, dung tục hết mức, lúc này do khốn đốn hoảng sợ nên mới giả bộ lịch sự, nghe nói Từ Văn Trường là danh sĩ đương thời liền đến xin tranh.
– Từ Văn Trường tiễn tri phủ về, liền quay lại kể với mấy người bạn về mục đích của tri phủ. Mọi người đều quyết định vẽ con ác hổ để trút nỗi căm hận trong lòng. Họ vẽ xong, Từ Văn Trường lại thêm mấy cái vuốt hổ sắc nhọn vào, điểm thêm đôi mắt hổ dữ tợn, cuối cùng đã hoàn thành một bức tranh trứ danh ”Bức tranh ác hổ”. Thoạt nhìn, con hổ kia nhe nanh múa vuốt, khí thế hừng hực; có điều nhìn kỹ ra, nó đã cụp đuôi lại, lộ vẻ sắp hết uy phong rồi.
Vẽ xong, mọi người cảm thấy Từ Dục còn không xứng với con hổ này. Đang bàn bạc xem nên thêm cái gì vào, bỗng thấy Từ Văn Trường viết thêm hai chữ ”Văn Trường” bên cạnh con hổ.
Also Read: Từ Vị dùng binh ở bãi hoá nhân
– Cái nét của chữ ”Văn” được viết rất mảnh, nhỏ, nét mác cuối cùng không những không biết thò đầu mà còn viết giống một nét sổ, giống như bộ nhân đứng. Từ Văn Trường thấy các bạn không hiểu liền bảo đứng xa ra mà nhìn, hoá ra đây rõ ràng là một chữ ”trành” (hùm tinh). Mọi người không hẹn mà cùng phá lên cười.
Tên Từ Dục được bức tranh này, lập tức treo cao ngay giữa công đường, gặp ai cũng khen vẽ ”đẹp”. Về sau, có người phò tá không nhịn được đành nhắc nhở hắn:
– Thưa tri phủ đại nhân, ngài xem cách viết hai chữ ”Văn Trường” chẳng phải rất giống chữ.”Trành” (hùm tinh) sao?
Từ Dục càng nhìn càng thấy giống chữ ”Trành”, lầm bầm tự nhủ:
– Chẳng phải là tên tiểu tử này chửi ta ”làm ma trành cho hổ” đưa đường cho kẻ ác sao?
Thế là vội vàng tháo bức tranh đó xuống.
Lạc khoản: Dòng chữ viết nhỏ để tên họ và ngày tháng ở trên các bức họa hay các bức đối trướng.