Tại nhà một viên quan có một cậu bé là Ngũ Linh Đồng thông minh hơn người, nhanh nhẹn, hoạt bát, ai nhìn thấy cũng yêu mến.
Vào dịp Tết Trung thu, lão quản gia cõng cậu bé lên phố xem đèn. Đèn năm nay nhiều màu sặc sỡ, trên đường phố mọi người đi lại nườm nượp, mặt mày vui vẻ. Lão quản gia đang mải xem đèn thì bỗng thấy trên lưng mình nhẹ bẫng đi, Ngũ Linh Đồng không còn ở trên đó nữa ông liền vội vã đi tìm khắp nơi xem bóng dáng cậu chủ nhỏ ở đâu! Lúc Ngũ Linh Đồng đang mải xem đèn, bỗng nhiên cậu rùng mình một cái và thấy hai tay mình đã rời khỏi vai áo quản gia từ lúc nào rồi.
Trong lúc đó, đội xếp đèn trước mặt lại biến thành hình khác khiến cho cậu lại chăm chú xem tiếp. Một lúc sau, Ngũ Linh Đồng cảm thấy tình hình có gì khác lạ: người đang cõng cậu ta không đi đến chỗ đông người nữa mà cứ tìm đến chỗ vắng vẻ. Cậu bé nhìn kỹ anh ta thấy quần áo, vóc dáng đều không giống với lão quản gia, lúc này cậu biết mình đã bị lừa và định tụt xuống.
Người cõng cậu ta đúng là một tên lừa bịp, hắn có biệt danh ”Điêu Như Thủ” trông rất to khoẻ láu cá. Nhìn thấy Ngũ Linh Đồng ăn mặc khác thường, đặc biệt là trên đỉnh mũ của cậu bé có đính viên đá quí hình ”mắt mèo”, được làm rất công phu, nên hắn có ý đồ cõng cậu bé đến nơi vắng vẻ để lấy chiếc mũ của cậu. Hắn tìm cách đi xa dần chỗ đông người để dễ dàng hành động.
Ngũ Linh Đồng tuy tuổi nhỏ nhưng rất thông minh cứ làm như vẻ không có gì xảy ra. Cậu trước tiên nghĩ đến giá trị của chiếc mũ nên bỏ mũ xuống, giấu trong túi áo.
Điêu Như Thủ là tên lừa bịp rất chuyên nghiệp tuy không nhìn thấy gì ở đằng sau nhưng hắn đoán biết hết việc làm của Ngũ Linh Đồng, trong bụng đắc ý nghĩ thầm. Nó chỉ là một thằng bé đã nằm trong tay ta thì cái mũ giấu ở đâu mà ta chả lấy được, hắn tiếp tục chạy về phía vắng vẻ. Chạy mãi, chạy mãi, cảm thấy cậu bé dường như đã ngủ say trên vai hắn, hắn càng cảm thấy đắc ý… nếu cứ như vậy thì có gặp ai ở trên đường cũng không xảy ra chuyện gì.
Also Read: Nghiêm Nột dùng mưu phá bỏ căn nhà cũ
Khi hắn vào một con đường nhỏ thì có một chiếc kiệu đi qua ”Điêu Như Thủ” vội vàng nấp vào bên đường. Đúng lúc chiếc kiệu đi qua, Ngũ Linh Đồng đột nhiên hét toáng lên:
– Chú ơi cứu cháu với!
Tiếng kêu vừa dứt ”Điêu Như Thủ” vội vàng thả cậu bé xuống, và quay lại đường cũ, trà trộn vào dòng người đi xem đèn.
Thì ra Ngũ Linh Đồng chỉ giả vờ ngủ, làm cho tên lừa đảo mất cảnh giác. Người trong kiệu cũng không phải là chú hay người quen của cậu mà đó là một bà già. Khi biết rõ sự tình, bà đưa Ngũ Linh Đồng tới giao cho viên quan tuần.
Viên quan tuần này nhận ra Ngũ Linh Đồng, biết cậu bé là quí tử của viên quan nọ, tuy không bị tên lừa đảo bắt đi nhưng cũng bị một phen hú vía. Viên quan tuần rất muốn làm một việc để lấy lòng bố của cậu bé nên định tìm hiểu rõ ràng sự việc. Ông ta liền hỏi Ngũ Linh Đồng:
– Tên lừa đảo đó tướng mạo thế nào?
Ngũ Linh Đồng trả lời:
– Thưa quan, con ở sau lưng hắn thì làm sao biết được mặt mũi hắn thế nào?
Quan tuần biết là mình đã hỏi một câu ngớ ngẩn, đang trong lúc chưa biết làm thế nào để bắt được tên lừa bịp, thì Ngũ Lình Đồng cười nói:
– Con vẫn còn nhớ trên người hắn ta có một cái dấu.
Thì ra trên mũ mà Ngũ Linh Đồng đội có một chiếc kim vàng do mẹ cậu gắn vào. Khi giấu mũ cậu đã lén cắm chiếc kim đó vào áo ”Điêu Như Thủ”.
Quan tuần bèn cho phong toả hết cửa ngõ, để truy tìm tên lừa đảo, một lát sau đã bắt được ”Điêu Như Thủ” trong đám người xem đèn.
Lại nói về lão quản gia, vì không tìm thấy cậu chủ nên đã vội vã về nhà báo tin. Khi cả nhà đang trong tình trạng hoảng loạn, Ngũ Linh Đồng trở về cười vui vẻ, cậu bé kể lại mọi sự việc. Cả nhà đang buồn trở nên vui, mọi người hết lời ca ngợi trí thông minh của cậu bé.