Ở một vùng quê có phụ nữ đang mang thai, cô ta thu dọn bát đĩa cho vào làn, rồi kiễng chân để móc chiếc làn đó vào thì bỗng nhiên bị đau bụng dữ dội. Bụng đau quằn quại cả đêm không ngủ được. Thầy thuốc quanh làng cũng cho cô uống thuốc an thai nhưng bệnh vẫn không thuyên giảm. Chồng của cô là một tú tài. Anh ta nói với vợ:
– Xem ra phải đi mời thầy Chu Đan Khê ở huyện Nghị Mã về mới được, ông ta đã từng chữa khỏi bệnh cho anh.
Thì ra người vợ trước của chồng cô do bị ốm nặng đã qua đời nên anh ta lo lắng quá nên phát bệnh. Các thầy thuốc trong làng đến chữa bệnh cho anh nhưng bệnh vẫn không đỡ, mọi người đành phải mời Chu Đan Khê tới để chữa trị cho anh.
Hôm đó, Chu Đan Khê bắt mạch cho ngươi bệnh xong, ông đột nhiên nói:
– À! anh có tin mừng rồi!
Ông ta sờ vào bụng của anh ta và nói:
– Anh cơm nước không muốn ăn, ăn uống kém có đúng không?
Anh ta nghe xong không nhịn được cười. Chu Đan Khê nói:
– Đúng vậy, không thể nhầm được, anh đã có tin mừng Được rồi, tôi sẽ cắt cho anh thuốc an thai.
Anh ta cười ngặt nghẽo, mỉa mai nói:
– Danh bất hư truyền? Danh bất hư truyền!
Also Read: Tôn Tẫn lấy nhu thắng cương
Anh ta không cần lấy thuốc và đi thẳng về nhà, gặp ai cũng nói: ”Chu Đan Khê nói là tôi có tin mừng – ha ha! Ha ha!”. Rồi cười phá lên. Kể cũng lạ, anh ta không uống thuốc gì cả, mà bệnh ngày càng khá hơn, nửa tháng sau sức khỏe hoàn toàn bình phục. Anh ta muốn đi tạ ơn Chu Đan Khê Đồng thời cũng muốn hỏi ông ta về phương pháp chữa bệnh.
– Chu Đan Khê trả lời:
Cổ thư vân ạ, vui mừng sẽ chiến thắng bệnh tật, anh chẳng qua quá đau khổ mà lo âu sinh bệnh, phương pháp chữa bệnh chủ yếu là điều trị tinh thần của anh. Một ngày anh cười được bao nhiêu lần? Cười nhiều bệnh sẽ tốt hơn đó sao?
– Bây giờ anh ta mới kể lại câu chuyện đó cho vợ nghe, vợ anh ta cũng đồng ý cho mời Chu Đan Khê đến xem bệnh cho cô.
Chu Đan Khê xem qua bệnh cho cô, ông nghĩ phải uốn nắn lại bào thai mà chỉ dựa vào thuốc thôi thì không được. Thế là ông ấn tay vào bên trái rồi lại bên phải trên bụng cô, sau đó từ từ đứng dậy hỏi cô có cảm giác gì không? Cô ta gật gật đầu, Chu Đan Khê quan sát kỹ một lượt, ông trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên ông nhìn thấy có ít hạt đỗ nhỏ ở góc tường và liền nghĩ ra một cách: gọi chồng của cô gái lấy đi một nửa trong số hạt đỗ đó, bảo anh ta đun hai bát nước đường. Sau đó, Chu Đan Khê đổ số đỗ còn lại trên mặt đất và cho cô ta uống bát nước đường nóng đó rồi nói với cô:
– Cô cố chịu đau, hãy nhặt sạch số đỗ ở trên đất đi!
Cô ta đành phải làm theo, cố gắng chịu đựng, cúi xuống nhặt đỗ, mất một tiếng mới nhặt hết được. Khi bắt đầu đau dữ dội thì chỉ chăm chú nhặt đỗ cho xong, nên cơn đau lại có phần giảm nhẹ. Lúc đó, cô ta mồ hôi toát ra đầy người. Chu Đan Khê lại cho cô uống một bát nước đường nóng khác, rồi dặn dò cẩn thận cứ theo như đơn thuốc mà các thầy thuốc trước đã bốc cho, uống tiếp ba thang nữa. Kể cũng lạ, cô cứ làm theo động tác như vậy, bệnh tình đỡ đi rất nhiều.
– Ít lâu sau việc sinh đẻ của cô rất dễ dàng thuận lợi, mẹ tròn con vuông.