Câu chuyện này xảy ra vào năm Gia Anh triều Minh. Tri phủ Chuẩn An là Phạm Giả đang phê công văn. Bỗng nhiên nghe thấy có người đánh trống kêu oan, ông liền cho lính gọi người đó vào.
– Đó là hai vợ chồng ông già. Hai người nói rằng con trai của họ là Đại Ngọ trước lúc kết hôn có đi sắm đồ cưới thì đột nhiên bị mất tích, không biết sống chết ra sao, nên đề nghị tri phủ giúp đỡ.
Phạm Giả hỏi vợ chồng ông lão một vài chi tiết, được biết Đại Ngọ và vợ chưa cưới Tú Anh là người cùng làng, cùng chăn trâu, cắt cỏ với nhau, tình cảm rất sâu nặng thì làm sao có thể đánh tháo đám cưới được. Đại Ngọ là người rất to khoẻ cũng không thể dễ dàng bị người khác hãm hại. Ông nghĩ có khả năng anh ta gặp phải bọn cướp, bọn chúng nhìn thấy anh ta mang theo nhiều tiền, và đã sát hại anh ta. Do vậy việc cấp bách nhất lúc này là phải tìm được thi thể Đại Ngọ.
– Phạm Giả an ủi vợ chồng ông lão vài câu và bảo họ về nhà nghỉ ngơi. Từ thôn của Đại Ngọ đến thị trấn có qua một cái ao to tên là Ngũ Lý Thinh. Phạm Giả cho người đến đó mò tìm. Nửa giờ sau, quả nhiên họ đã vớt lên được xác một thanh niên, sau lưng có vết dao đâm, quan nhận dạng xác định đúng là Đại Ngọ. Lúc này đúng vào tháng chạp, xem qua sắc thái của xác chết thì tử nạn vừa mới bị giết. Phạm Giả nói với mọi người là Đại Ngọ bị bọn cướp biển người Nhật sát hại. Trong thời gian này ở Chuẩn An đúng là nơi bọn cướp biển Nhật thường xuyên hoành hành, do vậy mọi người đều tin rằng đó là sự thật.
Phạm Giả lập tức cho dán thông báo và có tiền thưởng để chiêu mộ một trăm trai tráng trong vùng ra bảo vệ đất này để chống lại bọn cướp biển Nhật.
– Bản thông báo vừa được dán lên thì trai tráng đến rất đông. Phạm Giả tập trung những người này lại. Nhận thấy họ là những người khoẻ mạnh, cường tráng, khí phách dũng mãnh, ông đến tận từng người để động viên, khích lệ họ. Phạm Giả bỗng dừng lại trước mặt một người cao to khoẻ mạnh, hai mắt nhìn trừng trừng vào hắn ta, tên này thấy ông ta nhìn chằm chằm vào mình, lúng túng cúi mặt xuống.
Đọc thêm: Ngũ Linh Đồng bắt giặc vào tết trung thu
Phạm Giả liền nghiêm giọng hỏi:
– Người làm sao phải mặc áo bông thế này?
Phạm Giả liền cho người cởi áo bông của hắn ra và nhìn thấy trên áo dính đầy vết máu, ông liền hỏi:
– Những vết máu này ở đâu mà ra thế?
Hắn ấp úng trả lời:
Con cũng gặp bọn cướp biển của Nhật, và đã liều mạng với chúng, không ngờ để lại vết máu đó.
– Nói láo!
Phạm Giả giận dữ nói:
– Bọn cướp biển Nhật đã bị đánh tan. Mấy ngày gần đây không có tên cướp nào dám bén mảng đến đây. Rõ ràng vết máu trên người nhà ngươi là vết máu mới dính vào.
Hắn ta vẫn cãi cố:
– Nghe nói quan lớn đã mò được xác chết dưới ao và người đó bị bọn cướp biển Nhật sát hại, làm sao lại nói là không có bọn cướp biển Nhật cơ chứ.
Phạm Giả liền nói:
– Đó chỉ là cái kế mà ta bầy ra. Ta đã cố ý dựng màn kịch giả để cho những kẻ giết người như người yên tâm một chút, lại lấy tiền thưởng ra để nhử, và nhà ngươi đã cắn câu.
Bây giờ nhà ngươi còn muốn nói gì nữa không?
– Lúc này mọi người mới hiểu ra rằng việc Phạm Giả chiêu mộ các chàng trai chỉ là kế để bắt hung thủ. Hắn ta đúng là hung thủ, lúc này không thể chối cãi được nữa, đành cúi đầu nhận tội đã giết Đại Ngọ.