Một tết Trung thu của năm Vạn lịch dưới triều Minh, bỗng nhiên có một tên lính ở nha phủ là Đinh Tiến Sơn vội vàng đến bẩm báo với tri phủ Phùng Tường:
– ”Ở ngoài đường có người vừa bị giết hại và đã chết ngay tại chỗ” Tri phủ Phùng Tường cùng với Đinh Tiến Sơn vội vàng đến xem hiện trường, nhìn thấy có một người nằm ngay trên đường Trước ngực bị một con dao cắm vào, tuy là chưa tắt thở nhưng sức lực còn rất yếu, hai mắt nhắm nghiền và không còn nói được. Nhân cách ăn mặc của người này thì đúng là một người đi buôn, chắc là ông ta về nhà để ăn tết Trung thu. Cái túi đằng sau đã bị móc hết, rõ ràng là vụ án giết người cướp của. Thế nhưng hung thủ không để lại một vết tích gì cả mà nạn nhân thì không còn nói được, giải quyết vụ án này thế nào đây?
Dân chúng đến xem ngày một đông, Đinh Tiến Sơn sợ làm trở ngại đến việc xét xử của tri phủ, liền bảo mọi người đứng xa ra. Nào ngờ Phùng tri phủ lại ngăn anh ta lại và nói:
– Cứ để cho mọi người xem, ta cũng có việc muốn nhờ đến họ đây. Sau đó ông cất cao giọng nói với mới người xung quanh: “Tay lái buôn này vẫn chưa chết, vẫn có khả năng chữa được. Ai có thể cứu được anh ta thì bản quan sẽ trọng thưởng?
Nói đến trọng thưởng quả nhiên có hai người đến xin chữa trị cho nạn nhân, nhưng do vết thương của nạn nhân quá nặng, họ đành phải bó tay lắc đầu đi ra.
– Phùng tri phủ liền nói với dân chúng:
Also Read: Phạm Giả phá án bằng kế chiêu binh
Cứu một mạng người xem ra không phải là một việc dễ dàng gì nên bản quan đành phải ra tay. Đinh Tiến Sơn nghe thấy vậy rất làm ngạc nhiên, anh ta liền kéo áo tri phủ khẽ nói:
– Người này bị thương rất nặng và đã sắp tắt thở, rất là khó chữa thưa đại nhân?
Phùng Tri phủ nói:
– Bản quan hiểu rõ được bệnh lý, ngươi ở đây phải bảo vệ cẩn thận, đợi ta về nhà mang thuốc đến.
Nói xong liền làm hiệu với Đinh Tiến Sơn rồi đi ngay. Lúc này có một thanh niên to khoẻ tiến lại gần, dường như hắn cũng có vẻ chữa chạy cho người bị nạn. Hắn cúi người xuống xem xét vết thương. Nhân lúc mọi người không để ý, hắn liền ấn nhẹ vào họng nạn nhân, rồi đột nhiên đập mạnh một cái làm nạn nhân lập tức tắt thở. Làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, và chuồn khỏi đám đông.
– Nhưng hắn chạy chưa được xa, Đinh Tiến Sơn đã tóm được hắn. Thì ra, Tiến Sơn đã theo hầu tri phủ rất nhiều năm, cũng biết rằng đại nhân không am tường về y học, mà trong nhà lại không có ai giỏi nghề thuốc. Chỉ cần nhìn ánh mắt đại nhân hướng về anh ta mà lại còn ra lệnh cho anh ta bảo vệ cẩn thận nạn nhân thì biết được là đại nhân có dụng ý gì. Anh ta quan sát hiện trường rất cẩn thận. Khi tên thanh niên cúi xuống xem vết thương, anh ta không để ý đến. Thế nhưng tay của hắn sờ vào họng nạn nhân, anh ta mới cảm thấy có chuyện, anh ta cũng biết rằng yết hầu của người rất quan trọng, hơn nữa anh ta cũng có biết một chút võ công, bàn tay của hắn không thể qua được mắt của Đinh Tiến Sơn, do vậy đã bắt sống được hắn tại hiện trường.
Kỳ thực tri phủ Phùng Tường cũng chưa đi đâu xa cả. Ông vừa lập kế thì rắn đã chui ra khỏi hang. Tên hung thủ sợ rằng tri phủ cứu sống được người lái buôn thì sẽ lộ chuyện. Do vậy nhân lúc tri phủ đi vắng, hắn giả bộ làm người đến cứu chữa cho nạn nhân rồi giết anh ta luôn để bịt đầu mối, không ngờ hắn đã bị mắc bẫy.