Viên quan xử cho rằng kẻ trộm đã trốn ở dưới gầm giường ba ngày, lại đột ngột bỏ trốn, chắc không thể nào biết mặt cô dâu. Nếu như mời một người…
Câu chuyện này xảy ra ở huyện An Cát dưới triều Minh, có một lão phú ông vừa mới cưới vợ. Lễ cưới được tổ chức rất linh đình, bạn bè thân thích kéo đến từng tốp chúc mừng.
– Lợi dụng lúc đông đúc đó một tên trộm lẻn vào phòng cô dâu chui xuống gầm giường đợi đến lúc nhá nhem để trộm đồ mang đi. Không ngờ rằng trong phòng cả ba ngày đèn vẫn bật sáng, liên tục có người qua lại. Tên trộm nằm đó ba ngày liền, bụng đói cồn cào, khát khô cả cổ. Hắn ta thực sự không thể chịu nổi nữa, nhân lúc trong phòng chỉ có cô dâu chú rể, hắn liền chuồn ra ngoài.
Có dâu chú rể thấy thế hét toáng cả lên:
– Bắt lấy tên trộm, bắt lấy trộm!
Mọi người trong nhà nghe thấy thế vội vàng chạy theo trong chốc lát đã tóm được hắn, trói lại rồi giải lên quan phủ.
Tên trộm nói:
– Con không phải là trộm mà là thầy thuốc.
Quan huyện lạnh lùng nói:
– Nếu là thầy thuốc thì trốn vào phòng người ta làm gì?
Tên trộm cố lấy lại bình tĩnh và nói:
– Thưa đại nhân, cô dâu này mắc bệnh phụ nữ đặc biệt. Trước khi lấy chồng, cô ta đã từng yêu cầu con đi cùng để kịp thời thuốc men.
Đọc thêm: Phùng Tường phá án nhờ kế dùng thuốc chữa bệnh
Quan huyện hỏi đi hỏi lại, tên trộm vẫn một mực khăng khăng nói đúng là như thế, và nghe ra cũng có vẻ có lý. Thì ra tên trộm đã ở dưới gầm giường ba ngày liền và nghe hết tâm sự riêng tư của đôi vợ chồng mới cưới này. Quan huyện bán tín bán nghi liền nói với nguyên cáo.
– Bị cáo cuối cùng là thầy thuốc hay là kẻ trộm, đành phải mời cô dâu lên công đường làm chứng thì mới được. Nguyên cáo là bố của chú rể. Ông ta về nhà bàn với các con. Cô con dâu muốn giữ thể diện nên nhất định không chịu lên công đường làm chứng. Cô ta cảm thấy mình thực sự đã làm mất mặt mọi người: vừa mới cưới đã phải lên công đường hầu kiện, mà bị cáo lại nằm dưới gầm giường 3 ngày liền thật là một điều đáng hổ thẹn. Quan huyện nghe nói cô dâu không chịu lên công đường liền sai một viên quan xử kiện đi cùng với mình đến hỏi chuyện. Viên quan xử nói:
Cô dâu không chịu lên công đường vì sợ mất mặt, đó là chuyện thường tình. Tôi cho rằng kẻ trộm đã trốn ở dưới gầm giường ba ngày, lại đột ngột bỏ trốn, chắc không thể nào biết mặt cô dâu. Nếu như mời một người con gái khác lên công đường, thì chúng ta có thể xem được một màn kịch thú vị.
– Một lúc sau, viên quan xử tìm được một kỹ nữ và bảo cô ta: mặc quần áo cưới, trang điểm thành cô dâu rồi ngồi kiệu đến công đường.
Quan huyện nói với tên kẻ trộm:
– Bây giờ cô dâu đã đến rồi, người có dám cùng cô ta đối chất không?
Tên trộm dương dương tự đắc nói:
– Dám chứ ạ! làm gì mà không dám!
Quan huyện liền sai viên quan xử mở kiệu, thì một cô gái xinh đẹp từ trong bước ra. Tên trộm vội vàng nói:
– Cô kia, cô bảo tôi đi cùng cô để chữa bệnh, tại sao cô lại để cho người nhà chồng cô vu cho tôi là kẻ trộm cơ chứ?
Cô kỹ nữ và những người có mặt tại công đường đều cười ầm lên. Quan huyện bấy giờ mới nói sự thực, tên trộm phải cúi đầu nhận tội.