Trần Chẩn ngồi xem hai hổ đấu nhau

Thời Chiến Quốc, nước Hàn và nước Nguỵ công phạt nhau, giao chiến tròn một năm trời vẫn chưa chịu ngừng. Tần Huệ Vương muốn làm cho họ chấm dứt chiến tranh liền vời quần thần tới hỏi:

– Ta muốn làm cho hai nước Hàn, Ngụy đình chiến? cùng chung sống hoà bình. Chư vị thấy thế nào?

Một quan văn nói:

– Đúng! Chúng ta nên đi giải cứu họ.

Một quan võ nói:

– Họ đánh họ, liên quan gì đến ta?

Có một người khách hàng khanh từ nước Sở đến, tên là đến tên là Trần Chẩn, nói:

– Đại vương có muốn thống nhất thiên hạ không?

Tần Vương đáp:

Tất nhiên là muốn, ngài có diệu kế gì vậy?

Trần Chẩn nói:

– Diệu kế chưa thể nói là có, có điều thần có thể kể câu chuyện Kha Trang Tử giết hổ, có lẽ nó sẽ gợi ý cho đại vương.

Tần Vương rất hứng thú, nói:

– Tốt lắm, ngài kể đi.

Thế là Trần Chẩn bắt đầu kể:

Thời Xuân Thu, nước Lỗ (nay là vùng Sơn Đông) có một người võ nghệ cao cường tên là Kha Trang Tử. Một hôm, chàng ở trọ tại một địa phương, nghe nói vùng này có hai con hổ thường xuyên xông ra bắt gia cầm, thậm chí còn cắn bị thương hoặc cắn chết người. Kha Trang Tử quyết định trừ hại cho dân liền mang theo một thanh kiếm bằng đồng thau toả ra ánh sáng sắc lạnh rồi ra đi giết hổ.

Trong nhà trọ có một người giúp việc cũng đi cùng. Hai người đến bên một khe núi, bỗng nhiên họ thấy hai con hổ một to một nhỏ đang tranh nhau ăn một con bò. Kha Trang Tử rút kiến định xông vào nhưng người giúp việc nói:

Also Read: Tôn Tẫn giảm bếp nấu ăn nhử địch

Tráng sĩ đại ca, đừng có vội vàng, đại ca thấy đấy, chúng đang say sưa hứng thú ăn thịt bò, khi gần hết, nhất định chúng sẽ tranh giành, mà đã tranh giành tất sẽ cắn xé lẫn nhau, con nhỏ chắc chắn sẽ bị cắn chết, con lớn chắc chắn sẽ bị thương. Lúc đó đại ca hãy xông vào, đối phó với một con hổ bị thương chẳng phải tiết kiệm sức hơn nhiều so với đối phó với hai con hổ mạnh mẽ không.

Kha Trang Tử gật đầu lia lịa, hai người liền ẩn mình trong bụi cây. Một lát sau, hai con hổ quả nhiên bắt đầu đánh nhau, nào là cắn, nào là vồ, nào là cào, nào là cấu, đến nỗi đất đá bên cạnh đó lăn rào rào, bụi bay mù mịtDần dần, con hổ nhỏ không chống cự nổi đã bị con hổ ăn ngoạm rách chỗ cổ họng, khi máu chảy ra se lại thì nó cũng đã chết. Con hổ lớn cũng thương tích đầy mình, nằm vật ra đất không động cựa nổi. Lúc này, Kha Trang Tử mới xông ra, đâm thẳng một nhát kiếm vào bộ phận yếu hại của hổ, con hổ kia rống lên một tiếng rồi tắt thở.

Trần Chẩn kể xong câu chuyện rồi nói:

– Nay nước Hànnước Ngụy đánh nhau, đánh một năm rồi mà chưa chấm dứt, như thế, họ nhất định đều bị tổn thương. Nếu đại vương muốn hoàn thành đại nghiệp thống nhất thiên hạ thì cứ để cho đánh nhau, đến khi họ thương vong nặng nề thê thảm thì cho trọng binh đi chinh thảo, như thế là nhất cử lưỡng tiện, giống họ Kha Trang Tử giết hổ. Đại vương thấy thế nào?

Tần Huệ Vương liền quyết định không giải cứu. Cuối cùng khi nước Ngụy bị tổn thương, nước Hàn bị đánh tơi bời, quân đội nước Tần mới tràn đến như thác lũ, trong nháy mắt đã đoạt gọn mấy thành trì của hai nước.

Mưu lược

5/5 - (9 bình chọn)
Bài viết này hữu ích không?
YesNo
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận