Tề Vương muốn lấy lòng nước Triệu liền phái một sứ giả đến thăm hoàng hậu Triệu Uy.
Hoàng hậu Triệu Uy nhận lấy thư tín do sứ giả dâng lên, bà đặt xuống án, cũng không bóc ra xem mà hỏi sứ giả rằng:
– Mấy năm nay mùa màng của quý quốc có tốt không? Dân chúng có yêu vua không? Tề Vương cũng khoẻ chứ?
Sứ giả nước Tề thấy Triệu hoàng hậu đặt thư của Tề Vương sang một bên, trong lòng đã không vui, lại nghe Triệu hoàng hậu hỏi han mùa màng và dân chúng nước Tề trước rồi mới hỏi thăm Tề Vương sau thì càng bất mãn liền cao giọng nói:
– Thưa Triệu hoàng hậu tôn kính, tôi phụng mệnh Tề Vương tới thăm hoàng hậu, nay hoàng hậu không hỏi Tề Vương ra sao trước mà lại hỏi mùa màng và dân chúng nước Tề trước, đó chẳng phải là tôn ti quý tiện bị đảo lộn sao?
Triệu hoàng hậu cười nói:
Ta không dám đồng ý với lời của ngài. Thử nghĩ, nếu mùa màng nước Tề không thu hoạch được, dân chúng sẽ không thể tồn tại. Không có dân chúng làm sao còn có vua? Lời ta hỏi đúng là trước nêu điều căn bản sau nêu cái chi tiết đấy chứ.
Sứ giả bặm môi đúng im không đáp
– Nước Tề có một ẩn sĩ tên là Chung Ly Tứ, ông ấy có khoẻ không? – Hoàng hậu Triệu Uy cũng không chấp thái độ của sứ giả, tiếp tục nói – Người này đối với những người có ăn hoặc không có ăn đều cho họ đồ để ăn, đối với người có hoặc không có quần áo đều cho họ quần áo để mặc. Ông ấy là người có thể giúp đỡ Tề Vương vỗ về dân chúng, tại sao hiện nay còn chưa cho ông ấy công thành danh toại?
Đọc thêm: Điền Đan dùng bò lửa chống quân yên
Sứ giả nước Tề lắng im nghe, sắc mặt ngạo mạn khinh thường lúc đầu đã giảm bớt đi nhiều.
– Còn có một người tên là Diệp Dương Tử, thường đồng tình với những người goá chồng goá vợ, vỗ về giúp, đỡ những người mất cha, không có con cái, cứu tế những người bần cùng khốn khổ, trợ giúp những người ăn mặc thiếu thốn. Một con người trợ giúp vua dưỡng dục dân chúng nước Tề như thế, tại sao đến nay vẫn chưa phát huy tác dụng của ông ấy? – Triệu hoàng hậu nói làu làu, đĩnh đạc.
Sứ giả bắt đầu đứng ngồi không yên, chốc chốc lại liếc nhìn sắc mặt Uy hậu, thấy bà vẫn dịu dàng như trước mới yên tâm nghe tiếp.
– Con gái con trai của Bắc Cung thị cũng khoẻ cả chứ? Bà ấy đã gỡ bỏ đồ trang sức của mình, đến già vẫn không lấy chồng, phụng dưỡng cha mẹ. Đó là một con người lôi kéo dân chúng một lòng hiếu đạo, tại sao đến nay vẫn chưa được Tề Vương tiếp kiến? Hai hiền sĩ không được thành tựu, một hiếu nữ không được thụ phong, Tề Vương làm thế nào để thống trị nước Tề, làm cha mẹ dân được?
– Mặc dù giọng điệu Uy hậu vẫn dịu dàng bình tĩnh nhưng trên nét mặt sứ giả nước Tề, từng giọt từng giọt mồ hôi đã rịn ra.
Triệu Uy hậu dường như không nhìn thấy vẻ căng thẳng của sứ giả, bà từ từ đứng đậy, thả bước trong phòng. Bỗng nhiên, như thỏ trông thấy một con quái vật xấu xa độc ác làm bà ghê tởm bà nói với giọng hết sức không vui:
– Vu Lăng Trọng Tử còn sống chứ? Con người này, trên không xưng thần với Tề Vương, dưới không quản lý được nhà mình, đối với bản thân không cần kết giao với chư hầu. Con người khiến cho dân chúng không làm nên được việc gì như thế, tại sao đến nay vẫn còn chưa giết ông ta đi?
Sứ giả đỏ bừng mặt, mồ hôi đầm đìa, ú ớ rút lui.
Công thành danh toại: có nghĩa là sự nghiệp thành đạt, danh tiếng được như ý