Hừ, thằng cha Lý Mục này chắc là đã cao chạy xa bay rồi. Đan Vu nói hết sức đắc ý lệnh cho quân đội tiến cấp tốc…
– Một buổi sớm của năm 244 TCN, ngoài Nhạn Môn Quan thuộc biên cương phía bắc nước Triệu, bụi đất mù mịt, cờ xí rợp trời trống kèn ầm vang. Đan Vu Thiện Chinh hiếu chiến thống soái mười lăm vạn kỵ binh Hung Nô, phát động cuộc chiến tranh xâm lược nước Triệu ở Trung Nguyên.
Hà hà, cái tên Lý Mục (? – năm 228 trước Công nguyên) bất tài nhu nhược hôm nay lại muốn rụt đầu trong cổ áo, treo cao biển ”miễn chiến” cho mà xem.
– Đúng đấy, hôm nay chúng ta nhất định sẽ đạp bằng sào huyệt của Lý Mục đỡ mất công cứ mỗi lần dụng binh lại bị vướng chân vướng tay.
Chắc quân Triệu không dám bố trí mai phục đâu.
– Ông cũng khéo lo, Lý Mục có gan bố trí phục binh thì hôm kia không đến nỗi bị mấy trăm kỵ binh của ta đánh bại.
Ừ nhỉ!
…
Đan Vu và các bộ tướng cưỡi chiến mã, cười cười nói nói tiến lên phía trước. Ngày hôm kia chúng đã phái một toán quân nhỏ đến quấy rối doanh trại quân Triệu, quân đội của Lý Mục chưa đánh đã tự thua. Quân Hung Nô chẳng mất chút sức lực nào đã cướp hơn một trăm con bò, dê, lại còn bắt được mấy chục quân Triệu.
Liền trong mấy năm, Lý Mục an doanh lập trại ở Nhạn Môn Quan, chưa hề xuất chiến bao giờ. Đan Vu nhận định rằng Lý Mục nhát gan sợ đánh nhau, mấy chục vạn quân đóng giữ biên giới của ông thật không đáng được để ý tới. Vì vậy hôm nay Đan Vu điều động mười lăm vạn tinh binh, phát động cuộc tấn công quân Triệu từ chính diện. Quân đội tiên phong của quân Hung Nô đã đánh vào đại bản doanh của Lý Mục.
Đọc thêm: Lời nói hay của vợ Nhạc Dương Tử
– Khởi bẩm quân chủ, trong trại quân Triệu không một bóng người Tướng tiên phong chạy đến báo cáo với Đan Vu.
– Hừ, thằng cha Lý Mục này chắc là đã cao chạy xa bay rồi. – Đan Vu nói hết sức đắc ý – Lệnh cho quân đội tiến cấp tốc.
Khi toàn bộ quân đội chủ lực của quân Hung Nô đã tiến vào trận địa quân Triệu, bỗng nghe tiếng kèn hiệu từ xung quanh trại quân nhất tề vang lên, tiếng hò la như sấm. Chỉ thấy vô số quân Triệu từ bốn phương tám hướng tràn ra như từ trên trời rơi xuống.
– A Chúng ta rơi vào vòng vây rồi! Mau lui – Đan Vu vội vàng hạ lệnh rút quân. Nhưng còn kịp sao được, quân Lý Mục trước kia sợ địch như cọp nay dường như ai nấy đều biến thành mãnh sư, hò hét vang này, vung tít đao kiếm giáo thương này, họ chém giết quân Hung Nô như nước lũ.
Sau trận chiến đầu ác liệt, Đan Vu bỏ lại hơn mười vạn thi thể, dẫn mấy nghìn binh mã, vứt mũ quẳng giáp tháo chạy về.
Từ đó, trong suất mười năm trời, quân Hung Nô không dám xâm phạm biên giới nước Triệu nữa.
Hoá ra Lý Mục tướng Triệu biết rõ tập tính kiêu ngạo ngang ngược của quân Hung Nô, vì vậy ông đã áp dụng sách lược muốn bắt nên cố ý thả. Ông lệnh cho bộ đội kiên thủ không đánh, thậm chí còn qui định trong quân. Nếu quân Hung Nô xâm nhập, toàn thể tướng phải về trại tự bảo vệ, không được nghênh chiến, ai dám bắt quân Hung Nô sẽ xử tử! Cứ như thế trong một thời gian dài, mặc cho quân Hung Nô nói ông nhát gan như thỏ đế, các binh sĩ cũng bắt đầu oán trách ông là tướng sợ địch. Triệu Vương thì càng trách cứ ông không có năng lực. Nhưng Lý Mục vẫn chỉ thủ không công, rốt cuộc đã dụ được Đan Vu mắc câu, đánh một trận thắng lớn.