Năm 270 TCN. Triệu Xa lệnh cho quan binh mỗi ngày đều phải làm thêm doanh trại và lũy chắn, rất có ý như là sẽ lưu trú trường kỳ ở đây…
Sáng hôm đó, trời quang mây tạnh, gió nhè nhẹ thổi. Trên con đường từ Hàm Đan, đô thành nước Triệu đến Ứ Dử chỗ biên thành, một cánh quân năm vạn người đang hành quân khẩn tốc. Có thể nhìn thấy, ý chí chiến đấu của các binh sĩ rất cao.
– Tướng quân hạ lệnh, dừng lại, đóng trại tại đây.
Bỗng nhiên, từ trong trướng trung quân vọng ra tiếng kêu to của lính truyền lệnh. Đội ngũ đang hành quân hoả tốc dài như một con rồng không nhìn thấy đâu là tận cùng đột nhiên dừng di chuyển.
Cái gì, mới cách đô thành có ba mươi dặm đường đã lập trại rồi?
– Chúng ta đi giải vây cho Ứ Dữ, tại sao vừa đi được một giờ đã dừng binh không tiến nữa?
…
Quân đội vừa dừng lại, các quan binh đã bắt đầu bàn tán.
– Tướng quân có lệnh, ai dám bàn tán làm rối việc quân, người đó phải chịu tội!
Chỉ thấy lính truyền lệnh cưỡi trên con ngựa cao lớn chạy qua, tay xách một đầu người nhỏ máu ròng ròng.
– Rất nhiều người vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay, người bị giết là một viên quan cờ hiệu vừa rồi mới xộc vào trướng trung quân, yêu cầu chủ tướng Triệu Xa tiếp tục tiến lên các quan binh ai nấy sợ hãi run cầm cập, ai còn đám đả động đến chuyện tiến quân cứu Ứ Dừ nữa?
Cứ như thế, quân đội nghỉ ngơi ở đó hai mươi tám ngày. Triệu Xa lệnh cho quan binh mỗi ngày đều phải làm thêm doanh trại và lũy chắn, rất có ý như là sẽ lưu trú trường kỳ ở đây. Các quan binh trung, hạ cấp của quân Triệu mặc dù trong lòng bất mãn nhưng tiếc rằng quân lệnh như sơn, đành phải nhẫn nại.
– Một hôm, có tên gian tế của quân Tần đến thám thính quân tình bị bắt.
Được lắm, hôm nay chúng ta có thể thở phào được rồi:
– Chém thằng cha này trước rồi hãy nói.
Một tốp binh sĩ áp giải tên gian tế kia, trói gô cổ dẫn đến của trại. Đang lúc chuẩn bị giết chết thì gặp Triệu Xa ra ngoài trại tuần thị quay về.
Đọc thêm: Triệu Xa can ngăn bình nguyên quân
– Cho nó xuống, dẫn đến trướng trung quân.
Triệu Xa dẫn tên gián điệp của quân Tần kia vào trướng trung quân, lại cho bày tiệc rượu linh đình, nhiệt tình tiếp đãi anh ta như thượng khách. Sau đó đích thân tiễn anh ta ra ngoài cổng trại.
– Sau khi tiễn gián điệp nước Tần đi, Triệu Xa lập tức phát lệnh:
Toàn quân chỉnh đốn quân trang xuất phát, khẩn tốc tiến đến Ứ Dữ.
– Trong một ngày đêm, quân Triệu đã tới sát Ứ Dử. Lúc này, một người tên là Hứa Lịch bước vào trướng trung quân, đề nghị với Triệu Xa:
Tướng quân, quân Tần không thể ngờ rằng quân ta lại thần tốc hành quân đến đây như thế này, nhưng hiện nay sĩ khí của chúng rất cao. Tướng quân phải tăng cường phòng thủ, đợi thời cơ phá địch, nếu không quân ta có lẽ sẽ bị thiệt hại lớn.
– Triệu Xa nghe thế, gật đầu:
Ngươi nói đúng.
– Tôi vi phạm quân quy không cho phép kiến nghị của tướng quân, xin hãy cân nhắc tình hình mà trừng phạt tôi! – Hứa Lịch nói:
Ồ, đợi về đến Hàm Đan rồi hãy nói. – Triệu Xa cười – Ngươi có còn kiến nghị gì không?
– Tôi cho rằng, quân ta nếu muốn chiến thắng, phải nên chiếm cứ vùng núi phía bắc của Ứ Dữ đầu tiên, như thế sẽ giành được quyền chủ động trong chiến tranh.
Đúng, ngươi phân tích rất chính xác – Triệu Xa gật đầu tán thưởng. Ít lâu sau, cuộc chiến đấu đã được mở màn. Triệu Xa làm đúng như đề nghị của Hứa Lịch, phát một vạn binh, cướp chiếm vùng núi phía bắc trước. Quân Triệu lợi dụng ưu thế tuyệt đối của địa hình, tiến công dữ dội vào quân Tần, đánh bại quân Tần kiêu ngạo ngang ngược, giải vây cho Ứ Dừ.
– Sau cuộc chiến, Triệu Xa đặc biệt thỉnh công với Triệu Vương cho Hứa Lịch. Ông còn giải thích với quan binh tại sao lại đình quân không tiến và tại sao lại thả gian tế đi.
Hoá ra, đóng quân tại nơi cách kinh thành ba mươi dặm và phóng thích gián điệp của quân Tần hiện tượng bề ngoài là quân Triệu sẽ không đi giải vây cho Ứ Dữ.