Hải Thụy là tri huyện ở huyện Thuận An của triều Minh giữa lúc các quan lại cậy thế ra oai, tha hồ làm mưa làm gió.
– Quan tổng đốc Hồ Tông Hiến, vốn là học trò của Nghiêm Tung, ông ta cậy thế có người che chở nên cũng ra sức hoành hành.
Một ngày, con trai của Hồ Tông Hiến dẫn một bọn công tử ăn chơi đến nghỉ ở Thuận An, liền báo tri huyện để sắp xếp nơi ăn nghỉ cho chúng. Danh tiếng của Hồ Công tử Hải Thụy đã nghe từ lâu. Ông nghĩ việc đón tiếp này nên chỉ để cho công sai ở dịch trạm lo liệu. Ông nói:
– Bọn chúng đến không phải là do việc công, theo quy định thì không cần phải đón tiếp. Nhưng thôi chúng đã đến thì cứ để chúng ở lại, ngày cho ba bữa là được. Nếu chúng giở trò gì thì báo cho ta ngay.
Hồ công tử vừa đến Thuận An được một ngày thì có người đến báo tin bọn chúng ăn cướp tiền của, trêu ghẹo phụ nữ làm náo loạn cả huyện lỵ. Hải Thụy tuy không có phản ứng gì nhưng ông đã nghĩ ra một kế.
– Buổi tối, khi dẫn bạn bè về ăn cơm, Hồ công tử nhìn thấy trên bàn chỉ bày ba món rau, một món canh mà không có rượu. Hắn ta chửi bới om xòm rồi hất đổ cả bàn ăn. Tên công sai giải thích nhưng hắn không thèm nghe, sai trói anh ta lại đánh cho một trận.
Hải Thụy rất tức giận, liền cho sai nha bắt công tử Hồ lên công đường tra hỏi. Nhìn thấy Hải Thụy hắn không thèm quỳ xuống lại còn già mồm nói:
– Ta là con trai của Hồ tổng đốc, ngươi dám đối xử với ta như thế à? Ta sẽ nói lại cho cha biết, tội nhẹ thì cũng bị cắt chức, còn nặng e sẽ nguy hại đến tính mạng của ngươi đấy!
Also Read: Hà Đường giấu chén trừ gian thần
Hải Thụy cười phá lên:
– Tổng đốc đại nhân thì ta quá rõ. Ông ta là người được các quan thái sư trong triều hết lòng ca ngợi là một vị quan liêm khiết mà.
Biết được như thế thì tốt. Mau cởi trói cho ta ra, như thế là biết chuộc tội với cha ta rồi đó! Hồ công tử khoan khoái nói.
– Hải Thụy giận dữ nói:
Hồ đại nhân là một vị quan thanh liêm. Con trai ông ấy mà lại làm điều xằng bậy như thế này sao? Đừng có loè bịp ta! Ngươi chắc chỉ là một đứa trẻ hư hỏng của một nhà nào đó, lại dám giả mạo là con trai của Hồ đại nhân, làm ô uế danh tiếng của ông ta.
– Nói xong, Hải Thụy liền sai lính đánh cho Hồ công tử bốn mươi trượng.
Tên gia nô của công tử vội vàng quỳ xuống van xin:
– Xin đại nhân bớt giận, bọn này có mang theo bức thư do chính tay lão gia viết, không phải là thư giả đâu ạ. Hải Thụy liền bóc ra xem rồi tức giận quát lớn:
Tiểu tặc to gan kia, lại còn dám giả mạo cả văn thư của Hồ đại nhân nữa chứ, đánh tiếp thêm bốn mươi trượng. Cả bọn Hồ công tử lúc này sợ, run lẩy bẩy, vội vàng quỳ xuống van xin.
– Hải Thụy lập tức gửi công văn cho tổng đốc Hồ Tông Hiến, trong đó ghi rõ là có kẻ giả mạo người thân của Hồ đại nhân, yêu cầu nghiêm trị. Ngay đêm đó ông liền cho người áp giải phạm nhân đến phủ.
Việc xảy ra khiến các quan sử rất lo cho Hải Thụy vì biết Hồ công tử lại chính là con trai của tổng đốc. Hải Thụy liền giải thích:
– Chính vì biết là thật nhưng ta cứ nói là giả, làm ra vẻ không để thật giả lẫn lộn. Có như thế, ta mới đánh cho hắn bốn mươi trượng được chứ?
Lúc này mọi người mới chợt hiểu ra.
– Đúng là gậy ông lại đập lưng ông, Hồ tổng đốc đành phải giả câm giả điếc, giấu kín nỗi khổ trong lòng, nhưng không thể làm gì được Hải Thụy cả.