Dương Huyên đột nhiên hét lên. Thần đáng tội chết! Thần đáng tội chết! Thần làm sao dám mưu hại ông ta cơ chứ? Thần là một kẻ tiểu nhân đầu…
- Phùng Huyên chuẩn bị cho chủ ba chốn nương thân
- Tống Huy Tông
- Kế dùng người rơm để mượn tên của Trương Tuần
Giữa năm Thiên Thuận của triều Minh (1457 – 1465), một chồng tấu chương còn để trên bàn làm việc của Minh Anh Tông.
– Minh Anh Tông lần lượt mở ra đọc, càng đọc thì các nếp nhăn trên trán ông càng hiện rõ: quan chỉ huy Môn Đạt cưỡng bức lính đi tuần phải tiết lộ chuyện riêng của Viên Bân, phạm phải một trong mười tội ác không thể dung tha, gây rối loạn kỷ cương phép nước.
Trong lòng Minh Anh Tông lúc này rối như tơ vò: Môn Đạt giữ quyền cao chức trọng, còn quan chỉ huy Viên Bân đã từng tuỳ tùng Anh Tông đến miền Bắc săn bắn, có công đi hộ tống. Việc này phải giải quyết thế nào đây?”.
– Minh Anh Tông xem xét rất tỷ mỷ. Chữ ký của người cáo trạng quả là Dương Huyên một nghệ nhân vẽ tranh dân gian ở kinh thành. Ông phát lệnh ngay: Cho Môn Đạt gặp Dương Huyên hỏi cho rõ ngọn ngành.
Dương Huyên được gọi vào cung, Môn Đạt mặt hằm hằm sát khí. Dương Huyên thần sắc rất thản nhiên, dường như không có chuyện gì xảy ra vậy. Môn Đạt sầm mặt xuống, liên tiếp hỏi?
– Tên Dương Huyên to gan kia, việc trong tấu văn kia có phải là do ngươi viết lên không?
Dương Huyên nói ngay:
– Một người làm nghề như Dương Huyên đây, một chữ bẻ đôi cũng không biết, lại không có thù oán gì với đại nhân cả, làm sao có thể làm được việc đó cơ chứ? Vả lại, tôi có thể nói cho đại nhân rõ sự thật.
Môn Đạt hiểu ý liền ra lệnh cho lính ra ngoài hết. Dương Huyên nhìn xung quanh thấy không có ai, làm ra vẻ bí mật nói với Môn Đạt.
– Xin thưa với đại thần rằng, việc này là do nội các Lý Hiền bày ra đấy! Ông ta bảo tôi dâng sớ lên, chứ thực ra tôi có mà biết trong sớ đó viết gì đâu: Nếu như đại nhân đứng trước các quan văn võ mà chất vấn tôi, thì tôi sẽ kể lại toàn bộ nỗi khổ này ra. Làm như vậy Lý Hiền còn dám nói được nữa đây?
Đọc thêm: Diệp Vượng xây bức tường băng và cạm bẫy
Sau khi Môn Đạt nghe xong, ông ta cười khoái trí:
– Bay đâu, bày rượu. Làm cơm thịnh soạn để chiêu đãi Dương Huyên!
Sáng sớm hôm sau, Môn Đạt vội vàng đem sự việc đó tấu lên hoàng thượng. Hoàng thượng Minh Anh Tông lập tức cho truyền dụ chỉ:
– Tất cả các quan đại thần tập trung ngoài Ngọ Môn. Hôm nay trước mặt các quan văn võ, trẫm sẽ làm rõ việc Môn Đạt và Viên Bân.
Dương Huyên vừa mới đến Ngọ môn, thấy Môn Đạt chỉ thẳng tay phải vào Lý Hiền:
Toàn bộ việc này đều là do ông làm ra, Dương Huyên đã nói hết cho tôi nghe rồi. Lý Hiền lúc này chẳng hiểu gì cả cứ đứng ngây ra. Dương Huyên đột nhiên hét lên:
– Thần đáng tội chết! Thần đáng tội chết! Thần làm sao dám mưu hại ông ta cơ chứ?
Thần là một kẻ tiểu nhân đầu đường xó chợ, làm sao có diễm phúc gặp được nội các Lý Hiền đại nhân được? Tất cả sự việc này đều do Môn Đạt sai thần hãm hại Lý Hiền đại nhân.
– Môn Đạt lúc này không thể chối cãi vào đâu được, Dương Huyên còn kể toàn bộ có đến hơn hai mươi việc làm vi phạm kỷ cương phép nước của Môn Đạt. Môn Đạt nghe xong vô cùng hổ thẹn còn vua Minh Anh Tông thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm vào Môn Đạt với ánh mắt giận dữ.
Môn Đạt bị cắt chức, Viên Bân thì bị điều xuống phía Nam, một năm sau, mới được trở lại kinh thành nhận chức mới. Còn Môn Đạt tên gian thần vì còn liên quan đến nhiều vụ án khác nên đã bị đầy đi Quảng Tây.