Một hôm, Từ Vị đi qua một thôn trang, nghe thấy tiếng khóc lóc vẳng ra từ một ngôi nhà. Nguyên là, ở đây có hai vợ chồng trẻ. Người chồng tên gọi là Vương Nhị, rất cao to khoẻ mạnh, lấy được người vợ xinh đẹp, nhanh nhẹn tháo vát.
– Hôm đó, vợ anh ta ra ngoài rửa rau thì gặp tên địa chủ Vương Vạn Khảm, bị hắn lôi kéo chọc ghẹo. Vợ anh vừa tức vừa ngượng, kêu cứu ầm lên. Vừa may Vương Nhị chạy đến, vung nắm đấm lên, chỉ có mấy thụi hắn đã mềm nhũn như bún, nằm bất động.
Vụ này đã gây ra đại hoạ. Vương Vạn Khảm cậy có con trai làm quan ở kinh thành có quyền có thế nên tha hồ ăn càn làm bậy, trong thôn ai ai cũng hận hắn nhưng đành bó tay.
– Vương Vạn Khảm bị Vương Nhị đánh, chẳng nhẽ lại chịu khuất phục sao? Hắn lập tức sai người đến nha môn huyện đánh trống kêu oan, nói Vương Nhị hành hung đánh người, hòng âm mưu cướp của hại người. Quan huyện sai người cho gọi Vương Nhị đến ngay công đường xét hỏi. Vợ Vương Nhị nghĩ chồng mình thường ngày ở nhà đến nói cũng chẳng biết nói cho ra hồn, đến công đường chắc chắn là cứng líu lưỡi lại chẳng biết trình bày lý lẽ ra sao. Hai vợ chồng đều ôm đầu khóc lóc.
Từ Vị nghe xong tức anh ách. Ông nghĩ một lúc rồi sai mang bút mực lại, bảo Vương Nhị xoè tay ra, viết vào mỗi bên mấy chữ rồi thân mật nói với Vương Nhị:
– Anh đến công đường, bất kể quan hỏi anh cái gì, anh cũng không cần trả lời, chỉ giơ tay trái lên; nếu lại hỏi nữa thì giơ tay phải lên. Nếu quan hỏi là ai viết, anh nói Từ Trường Văn viết, bảo đảm anh sẽ thắng kiện.
Nói xong, Từ Văn Trường lại tiếp tục lên đường.
– Lại nói Vương Nhị đến công đường, quan huyện đập án quát:
Đọc thêm: Từ Vị nhanh trí tính dầu và bò
Tên to gan lớn mật, dám động đến cả Vương lão gia. Mau khai thật ra ngay.
– Vương Nhị không nói gì, chỉ giơ tay trái lên. Quan huyện nhìn nhìn, thấy trên viết: “Vợ tôi có sắc đẹp của Điêu Thuyền”
Quan huyện tiếp tục hỏi, Vương Nhị lại giơ tay phải lên, quan nhìn thì thấy viết: “Vạn Khảm có cái dâm của Đổng Trác”.
– Quan huyện cũng có chút tình người, nghĩ bụng, cái loại vô lại Vương Vạn Khảm này làm sao mà không bị đánh? Đáng đời đáng đời. Nhưng nghĩ lại, con trai của ông ta sẽ oán trách, mình liệu có giữ được cái mũ không? Thật là tiến thoái lưỡng nan. Lại suy nghĩ tiếp, Vương Nhị chắc chắn không thể viết được mười sáu chữ này, phải có bậc cao thủ trợ giúp, ông liền đập án, bắt Vương Nhị nói ra ai là người viết mấy chữ này.
Vương Nhị ấp a ấp úng, mấp máy mãi mới bật ra ba chữ:
– Từ Văn Trường.
Vừa nghe ba chữ này, quan huyện nhổm ngay dậy, huơ huơ tay, nói với Vương Nhị:
– Tốt lắm, tốt lắm, ngươi không có tội, mau về nhà đi. Hoá ra, quan huyện từ lâu đã nghe nói về sự ghê gớm của Từ Vị, đâu dám tự chuốc lấy vạ. Như thế, Từ Văn Trường dựa vào mười sáu chữ đã thắng được vụ kiện này.