Bành Chấn Khôn có một người bạn là Vương Thạch Đầu. Anh ta bị ốm nhẹ nhưng lại rất lo lắng buồn phiền. Một hôm Vương Thạch Đầu hỏi vợ:
– Sau khi tôi chết, mình làm thế nào?
Người vợ không thích anh ta nói gở, không chịu được nói:
– Mình chết đi tôi sẽ lấy ”lão Giang”.
Trong phương ngôn của Trịnh Châu, “lão Giang” không chỉ ai cả. Nhưng Vương Thạch Đầu lại nhớ đến một người đàn ông độc thân ở thôn bên cạnh tên là Giang nên rất tức giận, nghĩ đi nghĩ lại càng thêm buồn bực, bệnh ngày một nặng.
Also Read: Bành Chấn Khôn can đám đánh nhau
Bành Chấn Khôn sau khi nghe vợ anh ta kể tỉ mỉ, biết là anh ta bị bệnh trong lòng, liền mua một bó giấy diêm tiêu đến thăm Vương Thạch Đầu, Vương Thạch Đầu thấy giấy diêm tiêu, nổi giận nói:
– Tôi còn chưa chết, sao anh lại đem giấy diêm tiêu đến viếng tôi, may sao anh còn được ăn học biết chữ đấy.
Bành Chấn Khôn cố ý nói:
Ôi, tôi luống cuống quá, làm sao mà lại đem cả giấy viếng đám ma ông Giang ở thôn sau vào nhà thế này.
Vương Thạch Đầu nghe nói ông Giang đã chết thì cũng không cần uống thuốc cũng mau chóng khỏi bệnh.