Dương Trác liền phát hiện ra có hai tên trong số bọn chúng trả lời vòng vo, giấu đầu hở đuôi tinh thần hoảng loạn…
– Năm 1372 (Minh Thái Tổ Hồng Vũ thứ năm) ở Quảng Đông đã xảy ra một vụ án mạng. Nạn nhân là một nông phụ. Theo tin của người dân địa phương phản ánh lại: khi xảy ra án mạng, có hai mươi tên lính đi qua khu vực này để lên núi chặt cây.
Quan phủ đến cho bắt ngay hai mươi tên lính đó. Bọn chúng bị tra tấn dã man nên đã buộc phải thừa nhận: “chúng tôi đã trêu ghẹo cô gái đó, sau đó giết cô ta”.
– Hồ sơ vụ án đã được gửi đến tỉnh Quảng Đông, viên quan Dương Trác xem xét hồ sơ rất tỉ mỉ, ông nghĩ bụng: “giết một cô gái thì làm gì phải cần đến hai mươi người cơ chứ? Xem ra, trong hai mươi tên này, nhất định là thật giả lẫn lộn không thể đổ đồng hết được. Ngày mai, nhất định phải hỏi từng tên một cho rõ ngọn ngành? ”.
Hôm sau, hai mươi tên lính đó được giải lên công đường tra hỏi. Thẩm tra được một nửa, Dương Trác liền phát hiện ra có hai tên trong số bọn chúng trả lời vòng vo, giấu đầu hở đuôi tinh thần hoảng loạn. Dương Trác đột nhiên đứng dậy, quát mắng:
Đọc thêm: Dương Phùng Xuân canh hai xử án
– Hung thủ giết người mau ra chịu tội!
Hai tên đó sợ hãi đầu gối run lẩy bẩy, vội vàng quỳ xuống thú nhận:
– Khi trèo lên núi, thảo dân nấp ở phía sau chợt nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp, bèn chặn đường trêu ghẹo cô ta. Cô ta không chịu, lại lên giọng chửi bới ầm ĩ. Thảo dân tức quá liền cầm chiếc rìu đốn củi đập chết cô ta. Chiếc rìu đó vẫn giấu ở dưới gầm giường chúng tôi.
Đại nhân, xin tha tội chết, đó chỉ là một sự hồ đồ ngu dại!
– Dương Trác liền ra lệnh cho người cầm hai chiếc rìu đó lên công đường. Trên chiếc rìu vẫn còn vết máu, Dương Trác liền thi hành đúng luật xử tội hai tên đó, còn cho thả mười tám tên lính vô tội kia ra.
Ở trên công đường, người đồng nghiệp liền hỏi Dương Trác:
– Anh căn cứ vào cái gì mà cho rằng không phải cả hai mươi tên lính đó đều giết cơ chứ?
Dương Trác cười nói:
– Người đông như thế, hai mươi tên lính đó không thể nào cùng một lúc mà bắt nạt một cô gái được, làm gì có chuyện hai mươi tên cùng giết một người cơ chứ?
Giấu đầu hở đuôi: muốn giấu điều gì đó, nhưng lại vô tình để lộ ra phần nào cho người ta đoán biết được.