Ở huyện Vô tích có người tên là Vưu Hồ Lô làm nghề bán thịt, vì luôn bán thua lỗ nên anh ta đến nhà họ hàng vay mười lăm quan tiền, rồi trở về quê mở kinh doanh mới. Ban đêm, một tay cờ bạc tên Lưu A Thử đến nhà Vưu Hồ Lô ăn trộm, giết chết anh ta, lấy đi mười lăm quan tiền.
– Việc này làm liên lụy đến người em kế của Vưu Hồ Lô tên là Tô Thành Quyên và người khách hàng tên là Hùng Hựu Lan. Họ đã bị tri huyện Vô Tích ép nhận tội oan, phải thừa nhận cùng đồng mưu giết người, cướp của.
Tri phủ Tô châu – Huống Chung được cử xuống giám sát vụ này. Huống Chung cảm thấy vụ án này có điều gì uẩn khúc, bèn cho thẩm tra lại. Ông ta đến nhà Vưu Hồ Lô, tìm thấy một con xúc xắc ở cuối giường. Khi dò hỏi hàng xóm xung quanh, họ đều nói rằng từ trước đến nay Vưu Hồ Lô không đánh bạc bao giờ cả, mà chỉ có Lưu A Thử là tay cờ bạc, nhưng hắn ta đã mất tích lâu lắm rồi.
– Huống Chung liền đóng giả thành tiên sinh Trắc Tự, mấy lần lên một cái miếu hoang ở trên núi tìm Lưu A Thử. Lưu A Thử làm điều thất đức, muốn lên miếu cầu thần linh phù hộ, gặp tiên sinh Trắc Tự, hắn liền ghi tên “Thử” để xin quẻ cầu trắc.
Huống Chung hỏi:
– Anh bói cho anh hay là chiết tự cho người khác?
Lưu A Thử cố tình che đậy nói: Tôi bói hộ cho người khác.
– Huống Chung liền phán ngay:
Anh này chuyên hoạt động vào ban đêm, ăn cắp rất giỏi. Con người này nhất đính sẽ bị kiện cáo!
Lưu A Thử nghe đến đây rất lo sợ nhưng hắn vẫn cố lấy lại bình tĩnh nghe tiếp.
Huống Chung tiếp tục nói:
– Tên này thích ăn trộm dầu nên đã bị người họ Vưu mà hắn đã lấy đồ của anh ta tố giác, việc này nhất định sẽ bị bại lộ.
Lưu A Thử càng thêm lo lắng hỏi:
Also Read: Hải Thụy xử vụ án kéo dài mười năm trời
– Thế có cách gì giải được không ạ?
Huống Chung chần chừ một lúc rồi nói tiếp:
Nếu như muốn giải quyết được thì anh nhất định phải nói hết sự thật với tôi, chữ này là của anh hay là của người khác?
– Dạ là của tôi, xin tiên sinh cứu tôi với.
Huống Chung lúc này mặt mày hớn hở, ông nói tiếp.
– Chuột chui vào động, không ai tìm được, động lại là hang, chuột thêm hang tức là ”huyệt” (chữ phồn thể của ” ” là chữ ” ” ở bên dưới chữ ” ”). Với kế này, anh chỉ có cách là chui ra khỏi hang là thượng sách.
Lưu A Thử khóc than thảm thiết:
Mười lăm quan tiền ăn cắp được tôi đã tiêu hết rồi, tôi bây giờ chẳng còn lấy một xu nào cả biết chạy đi đâu bây giờ!
– Không ngại! – Huống Chung nói:
Tôi đã thuê một con thuyền nhỏ, bây giờ phải đi Tô Châu ngay, nếu không ngại thì cùng đi với tôi.
Lưu A Thử lúc này rất vui sướng, liền cùng Huống Chung đi ra bến phà, quả thật ở đó có đậu một chiếc thuyền nhỏ. Khi lên thuyền rồi, đột nhiên Lưu A Thử hét lên.
– Ông không phải là tiên sinh Trắc Tử!
Huống Chung thấy tình thế có chiều hướng thay đổi, nhưng ông vẫn giữ bình tĩnh và hỏi:
– Anh nói cái gì vậy?
Tôi nói là, ông không phải là tiên sinh Trắc Tử mà là Bồ Tát cứu mạng.
– Chiếc thuyền vẫn tiếp tục thẳng hướng về Tô Châu, Lưu A Thử ngỡ ngàng khi thấy mình bị đưa đến nha phủ, rồi lập tức tống vào ngục.
Hôm sau, Huống Chung cho gọi phạm nhân lên công đường xét hỏi, Lưu A Thử nhìn thấy tri phủ Tô Châu uy nghiêm ngồi sau bàn xử đó chính là tiên sinh Trắc Tử, biết rằng mọi điều đã bại lộ. Khi nhân chứng là hàng xóm và vật chứng là con xúc xắc được đưa ra, hắn cứng họng bèn cúi đầu thú tội.