Sau khi bị Tào Tháo đánh cho thua to ở Thương Đình, Viên Thiệu đi Kế Châu dưỡng bệnh, do uất ức cuối cùng trong lòng, mang bệnh mà chết. Trước khi nhắm mắt, đã lập con út là Viên Thượng làm người thừa kế, uỷ nhiệm cho làm đại tư mã tướng quân.
Tào Tháo lúc bấy giờ khí thế hiên ngang, thân chinh dẫn quân đi thao phạt anh em họ Viên, hòng đánh một trận bình định Hà Bắc. Quân Tào Tháo công phá Lê Dương với thế mạnh như chẻ tre, rất nhanh chóng đã dẫn quân đến chân thành Kế Châu. Bọn Viên Thượng, Viên Đàm, Viên Hy, Cao Cán v.v… mang binh mã bốn bên hợp lực lại cố giữ, quân của Tào Tháo tấn công mấy lần mà chẳng ăn thua gì. Lúc ấy, Tào A Man bỗng thấy trong lòng không vui, mưu sĩ Quách Gia nói:
Viên Thiệu gạt bỏ quyền thừa kế của con trai cả, lập con út lên đầu, việc xảy ra đấu tranh quyền lực giữa anh em với các bè phái với nhau của họ là điều không thể tránh khỏi. Chúng ta vội đánh chúng sẽ đoàn kết lại với nhau để cứu nhau. Chúng ta khoan hãy đánh chúng sẽ kèn cựa nảy lửa với nhau. Chi bằng ta rút quân về bờ nam đánh quân Lưu Biểu ở Kinh Châu, chờ nổ ra cuộc nội chiến giữa mấy anh em nhà họ Viên. Nội bộ chúng xảy ra sự biến, lúc ấy chúng ta mới tấn công, chẳng tốn mấy sức lực mà có thể bình định được Hà Bắc. Biện pháp ấy gọi là “cách bờ ngắm lửa”.
Tào Tháo nghe ra cảm thấy rất có lý, bèn để mình Giả Hủ ở lại giữ Lê Dương, Tào Hồng giữ Quan Độ, tự mình đem quân chủ lực xuống phía nam đánh Lưu Biểu. Quả nhiên, Tào A Man rút quân ít lâu, con trai cả của Viên Thiệu là Viên Đàm không phục sự sắp xếp của người cha đã chết, gây nên chuyện binh đao chém giết lẫn nhau tranh quyền thừa kế với người em út của mình. Viên Đàm không đánh nổi Viên Thượng, bèn sai người sang cầu cứu Tào A Man. Tào Tháo lại phải đem quân lên phía bắc lần nữa, giết chết Viên Đàm, đánh bại Viên Hy, Viên Thượng, mau chóng chiếm lĩnh cả vùng Hà Bắc.
Đọc thêm: Giả Hủ hai lần đuổi quân Tào
Viên Hy, Viên Thượng bị đánh bại lại trốn sang Liêu Đông đi theo Công Tôn Khang. Bọn Hạ Hầu Đôn liền khuyên Tào A Man:
– Thái thú Lưu Tôn Khang, đã lâu không thần phục. Nay có thêm hai người này, như hổ mọc thêm cánh, sẽ là mối hậu họa. Chẳng thà thừa thắng đánh tiếp, để chiếm lĩnh Liêu Đông.
Tào A Man cười bảo:
– Không cần phiền phức đến vị tướng quân nữa: Chỉ vài hôm sau thôi, Công Tôn Khang sẽ tự mang đầu hai tên họ Viên ấy sang cho ta!
Các tướng đều chẳng ai tin, nhưng mấy hôm sau, quả nhiên là Công Tôn Khang đã đem đầu của hai tên họ Viên đến dâng lên Tào Tháo. Mọi người rất kinh ngạc, phục Tào A Man đoán việc như thần.
Tào Tháo lại nói:
– Quả thật là không ngoài liệu đoán của Quách Gia.
Nguyên là, cách đó không lâu Quách Gia ốm chết, trước lúc chết có viết một bức mật thư gửi lại Tào A Man, trong thư nói: “Hai anh em họ Viên chạy theo Công Tôn Khang, thừa tướng không cần phải đi đánh. Bởi vì Công Tôn Khang luôn lo sợ họ Viên thôn tính Lưu Đông, hai anh em họ Viên có sang theo, thì hắn cũng luôn nghi kỵ. Nếu thừa tướng lại tấn công. Công Tôn Khang sẽ mượn sức của hai gã họ Viên này gộp lực chống lại, sẽ không thể đánh được ngay. Nếu tạm thời hoãn binh lại, Công Tôn Khang và hai gã họ Viên tất sẽ đụng độ với nhau, thừa tướng sẽ có thể bình định được ngay thôi”.
Mọi người xem xong thư đều đồng thanh ca ngợi rằng: “Đây lại là kế ”Cách bờ ngắm lửa.” Quách Gia đúng là bậc kỳ tài trong thiên hạ, tiếc thay chết sớm quá”. Tào Tháo nghe vậy, lại càng thấy muôn phần thương cảm.