Sau khi Trương Tú dùng mưu của Giả Hủ đánh bại quân Tào trong chiến dịch đánh để giữ thành Nam Dương, nhận lời Trương Tú, Lưu Biểu ở Kinh Châu cũng nhân dịp này đấy quân định chặn đường lui quân của Tào Tháo. Thế nhưng ở vùng An Chúng, Tào Tháo đã bày mưu lạ, lại lần nữa đánh tan liên quân của Lưu Tú.
Lúc đó mưu sĩ của Tào Tháo là Tuân Húc nghe lỏm được tin Viên Thiệu định đem quân xâm chiếm Hứa Đô, liền sai người đi ngày đi đêm tới báo tin này với Tào Tháo. Được tin này, Tào Tháo vừa cuống lên vừa hoang mang, vội truyền lệnh cho toàn quân rút lui ngay trong ngày. Thám tử của Trương Tú được tin này, lập tức báo tin về, Trương Tú đang định đem quân đuổi theo. Giả Hủ đã khuyên ngăn:
– Nếu đuổi theo chúng, ắt sẽ thua to.
Lưu Biểu ở bên cạnh nói:
– Hôm nay mà không đuổi theo quân Tào, chẳng hóa ra bỏ phí mất cơ hội ngàn năm có một hay không.
Nói thế xong, còn tìm hết mọi cách khuyên Trương Tú nên mang hơn một vạn quân đuổi theo quân Tào.
Liên quân của Trương Tú đuổi địch được hơn mười dặm thì kịp cánh quân hậu vệ của Tào Tháo. Hai bên giáp chiến, quân Tào đánh rất hăng, liên quân của Lưu Tú khó bề chống đỡ, thua to và rút về: Với vẻ mặt thẹn thùng và tỏ ra ân hận Trương Tú nói với Giả Hủ:
– Không nghe lời khuyên của tướng quân, quả nhiên là bị thất bại!
Giả Hủ cười bảo:
Bây giờ thì lại có thể mở cờ dóng trống đi mà đuổi chúng được đấy!
Trương Tú và Lưu Biểu đều tỏ ra rất ngạc nhiên, nói:
– Việc quân không thể nói đùa. Vừa đuổi chúng, bị thất bại, tại sao giờ lại đi đuổi chúng?
Giả Hủ nghiêm túc nói:
Đọc thêm: Giả Hủ đặt bẫy khéo đánh bại địch
– Hôm nay đi đuổi chúng, chắc chắn là thắng, nếu không thắng, đem đầu tôi ra mà chém.
Trương Tú tin lời Giả Hủ, Lưu Biểu nhút nhát vẫn còn nghi hoặc, không chịu đem quân cùng đi. Trương Tú đành mang quân bản bộ của mình đi đánh đuổi quân Tào Tháo. Sau khi giáp trận, quả nhiên quân Tào thua to, Lưu Tú thu được vô số ngựa xe quân dụng. Đang tiếp tục đánh đuổi tiếp, từ phía sau núi bỗng xuất hiện một cánh quân xông ra chặn ngang đường. Trương Tú không dám ham đánh nữa, rút về Yên Chúng.
Thấy tình hình như vậy, Lưu Biểu chẳng hiểu ra sao, liền hỏi Giả Hủ:
Lần đầu chúng tôi đem quân tinh nhuệ đi đuổi quân Tào đang rút chạy, thì ông bảo là sẽ thua to, quả nhiên thua. Lần sau, tướng quân Trương Tú mang quân thua đi đuổi theo bọn quân thắng trận, ông lại bảo là sẽ thắng, và quả nhiên thắng thật. Kết quả hai lần ra sao, ông đều đoán đúng, thế nghĩa là thế nào, xin ông hãy chỉ bảo.
Giả Hủ nói:
– Điều ấy rất dễ hiểu thôi? Tướng quân tuy rất giỏi cầm quân, nhưng chưa hẳn đã xứng là đối thủ của Tào Tháo. Tào Tháo tinh thông binh pháp, tuy hắn cho rút quân, nhưng muốn đề phòng có quân ta đuổi theo, nên đã bố trí binh tài tướng giỏi ở phía sau. Lần đầu đuổi theo chúng, tuy quân ta tinh nhuệ, nhưng không thể địch lại với đội quân khoẻ mạnh của chúng, thế nên quân ta mới thua. Còn Tào Tháo sở dĩ vội vàng rút quân, tôi đoán rằng ở Hứa Đô có tình hình gì mới chờ hắn về giải quyết, cho nên hắn đánh lui quân truy kích của ta rồi, đương nhiên là thấy nhẹ nhàng thoải mái, mau chóng trở lại Hứa Đô, không chuẩn bị đề phòng quân ta truy kích lần thứ hai nữa, quân ta nhằm chỗ hắn không đề phòng đó đuổi hắn lần thứ hai, cho nên nhất định sẽ giành thắng lợi
Lưu Biểu, Trương Tú nghe thấy thế, đều khâm phục là cao kiến.