Trương Phi lập công đầu ở ba quận

Nghiêm Nhan mừng lắm, nghĩ bụng: ”Ta biết ngay, Trương Phi là thằng già nóng nảy, không thể nén chịu được nữa, ngươi lén đi bằng đường tắt…

Lại nói sau khi Bàng Thống chết, Lưu Bị ở Tây Xuyên đã không còn ai làm quân sư để bày mưu tính kế cho nửa. Khổng Minh lập tức dấy binh ở Kinh Châu, cử Triệu Vân làm tiên phong, đi đường thuỷ đánh thẳng tới Lạc Thành, còn mình thân chinh cầm quân đi theo phía sau, lại cử Trương Phi tức tốc đem một vạn tinh binh đi đường bộ vào Tây Xuyên, nói rõ ra rằng ai đến trước là người ấy được ghi công đầu.

Trương Phi lập tức mang binh mã tiến tới Tây Xuyên, dọc đường thế như chẻ tre, nhưng đến cửa ngõ vào Tây Xuyên là Ba Quận liền gặp trở ngại bởi sự chống trả kiên quyết của lão danh tướng Thục Trung là Nghiêm Nhan. Mấy lần tấn công vào thành, đều bị hàng loạt mũi tên của Nghiêm Nhan bắn lui. Trương Phi cho quân ngày ngày rêu rao chửi bới để khiêu khích, lại bắt kỵ binh thì xuống ngựa, bộ binh ngồi rải rác ở ngoài thành, Nghiêm Nhan vẫn một mực không ra khỏi thành đón đánh. Xem chừng thời gian kéo dài hết ngày này sang ngày khác, quân lương càng ăn càng ít đi, Trương Phi sốt ruột như lửa đốt trong lòng. Chờ cho thật bình tâm, Trương Phi cưỡi ngựa lên núi quan sát địa hình, bỗng chốc nghĩ ngay ra một kế, cho binh lính đi các nơi chặt cây cối, tìm đường tắt vào Tây Xuyên, thôi không khiêu chiến nữa.

Ở trong thành mấy ngày liền Nghiêm Nhan không thấy Trương Phi động tĩnh gì, trong bụng bỗng sinh nghi, bèn sai hơn chục tên lính giả làm quân sĩ dưới quyền của Trương Phi, bèn lén ra ngoài thành trà trộn vào đám lính chặt cây dò đường.

– Gần tối, Trương Phi ngồi trong trướng quân chửi thề:

Thằng già Nghiêm Nhan kia! Mày làm ông tức muốn chết đi được!

– Bọn lính chặt cây nói:

Tướng quân không cần nổi nóng lên như vậy, mấy hôm nay chúng tôi đã tìm ra một con đường tắt rất bí mật, có thể đi vòng qua Ba Quận vào Tây Xuyên.

– Trương Phi cố ý quát lớn:

Đã biết có đường tắt như vậy, tại sao không báo sớm?

– Bọn lính nói:

Dạ bẩm hôm nay mới tìm thấy ạ!

– Trương Phi liền ra lệnh:

Binh quý thần tốc. Canh hai đêm nay nấu cơm ăn, nhờ ánh trăng lúc canh ba, toàn quân ngậm tăm len lén hành quân cấp tốc. Ta sẽ đi trước mở đường, các người sắp xếp theo các đội bám chặt vào nhau mà đi.

Đọc thêm: Trương Phi dùng trí bắt Lưu Đại

– Bọn lính của Nghiêm Nhan cho sang dò tin tức nghe được tin này, hí hửng lẻn về thành báo lại với Nghiêm Nhan. Nghe tin, Nghiêm Nhan mừng lắm, nghĩ bụng: ”Ta biết ngay, Trương Phi là thằng già nóng nảy, không thể nén chịu được nữa, ngươi lén đi bằng đường tắt, bộ phận lương thảo xe ngựa ở phía sau, ta sẽ chặn đánh để cướp lấy, cho ngươi sắp chết đói rồi ta mới đến bắt.” – lập tức ra lệnh:- Canh hai đêm nay nấu cơm ăn, canh ba ra khỏi thành mai phục trong rừng cây. Chờ cho Trương Phi đi qua, khi xe lương thực tới, nghe thấy tiếng trống, thì tất cả xông ra.

Thế là toàn quân sĩ của Nghiêm Nhan sau khi ăn no, đã ra khỏi thành, im lặng tản ra mai phục ở các nơi. Nghiêm Nhan cũng dẫn đầu mười mấy tỳ tướng của mình, xuống ngựa mai phục ở trong rừng. Chừng sau canh ba, từ xa thấy Trương Phi đi đầu tế ngựa cầm mâu, im lặng dẫn quân lên phía trước, đi qua chừng hai ba chục dặm, đoàn xe chở lương thực phía sau cũng lục tục theo lên. Nghiêm Nhan nhìn thật rõ ràng rồi mới cho đóng trống, quân mai phục ở hai phía nhất loạt xông lên, tranh cướp xe lương. Bỗng đâu từ phía sau vang lên một tiếng trống, một cánh quân xông tới, vị tướng đi đầu gầm lên;

– Thằng già kia chạy đi đâu? Tao đợi mày mãi rồi!

Nghiêm Nhan vội ngoảnh lại nhìn, người ấy đầu báo, mát tròn, hàm én, râu hùm cầm cây mâu trượng tám, cưỡi con ngựa ô lông xẫm ”Ôi! Sao lại có một Trương Phi nữa?” Nghiêm Nhan luống cuống chân tay, giao chiến chưa được mươi hiệp, đã bị Trương Phi tìm ra chỗ sơ hở, dùng mẹo bắt sống. Thì ra Trương Phi nhìn thấy lúc đầu chỉ là Trương Phi đóng giả. Chẳng mấy chốc quân Tây Xuyên đại bại, Trương Phi nhanh chóng chiếm lĩnh được Ba Quận.

– Một đoàn đao phủ đẩy Nghiêm Nhan đến trước mặt Trương Phi, Nghiêm Nhan trước sau không chịu quỳ, còn mắng:

Chỉ có tướng đầu rơi, chứ không có tướng đầu hàng!

Trương Phi xuống thềm, đuổi tả hữu lui ra, tự tay cởi trói, lấy áo cho Nghiêm Nhan mặc, dìu lên ngồi lên ghế cao rồi cúi đầu vái tạ xin lỗi. Nghiêm Nhan là người cương trực, thấy Trương Phi lễ độ khiêm tốn thế, cảm động và quy thuận. Kết quả là Trương Phi đã để Nghiêm Nhan đi đầu, dọc đường mười lăm quan ải do Nghiêm Nhan quản hạt, đều gọi ra đầu hàng. Trương Phi chẳng phải mất một người lính, một giọt máu nào đã chiếm được Lạc Thành lại về tới nơi trước cả Khổng Minh và Triệu Vân, lập được công đầu.

5/5 - (5 bình chọn)
muuluoc

Xin chào! Cám ơn bạn đã ghé thăm website. Theo dõi chúng tôi trên Pinterest, Twitter, Linkedin, Facebook, Google News. Trong quá trình biên tập và sưu tầm không tránh khỏi những điều sai xót, mong bạn đọc thông cảm...

Viết một bình luận